Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 105: Vũ khí nguyên thủy của rùa




Dược tính trong người Tuyền Cơ còn chưa giải hết hoàn toàn, ngồi cũng không được yên ổn, miễn cưỡng giơ tay muốn chỉnh lại cổ áo bị mở ra, thử mấy lần cũng đều thất bại. Nhìn vẻ mặt Triệu Kiến Thận thỏa mãn dương dương đắc ý thưởng thức dáng vẻ chật vật của nàng, vừa xấu hổ lại vừa uất ức, quác miệng ra dứt khoát khóc òa lên.

Nàng vừa khóc, thì đến phiên Triệu Kiến Thận luống cuống tay chân.

Thứ nhất, chưa từng có nữ nhân nào vì sự thân thiết của hắn mà khóc òa, cho dù có khóc thì chỉ vì vui quá mà khóc, đồng thời khóc cũng cực kỳ dịu dàng, đầy nhu tình. Đau khổ mà khóc thét thì một lần cũng chưa từng xảy ra.

Thứ hai, cho tới bây giờ, chỉ có nữ nhân bám theo hắn mà a dua lấy lòng. Theo đuổi nữ nhân thì đây là lần đầu phá lệ. Tán tỉnh nữ nhân hắn rất rành, còn dỗ dành nữ nhân, thực xin lỗi, đại gia hắn đây cho tới nay chưa từng làm qua cái kỹ thuật sống cao cấp này.

Thứ ba, nữ nhân khác mà không vui, vàng bạc châu báu, quyền thế, địa vị đưa qua thì lập tức trưng ra cái khuôn mặt rạng rỡ trở lại ngay, muốn có bao nhiêu sáng lạn là có bấy nhiêu. Nhưng cái chiêu này áp dụng với Tuyền Cơ tuyệt đối không có hiệu quả. Triệu Kiến Thận đột nhiên phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không biết làm sao để khiến Tuyền Cơ vui vẻ.

Giơ tay muốn bắt chước giống như Dịch Thanh Vân đem Tuyền Cơ ôm vào trong ngực, dịu dàng an ủi. Tuyền Cơ thấy hắn giơ tay ra, khóc càng thảm thiết hơn, vừa khóc vừa gắng sức dịch lui mình ra sau, co rút thành một đoàn cự tuyệt đụng chạm của y.

Triệu Kiến Thận chưa bao giờ chật vật như thế này… Chính xác mà nói cũng từng chật vật một lần, đó là lần đầu tiên thân cận với Tuyền Cơ trên xe, lần đó nàng không chút do dự thét lớn “Phi lễ!”.

Không thèm để ý kháng cự của Tuyền Cơ, hắn cố chấp đem con rùa nhỏ này kéo vào trong lòng, một bên nhẹ nhàng vỗ về, một mặt thử mềm giọng thì thầm: “Đừng khóc, khóc rồi nhìn mặt sẽ không đẹp nữa…” Câu này là do ngẫu nhiên nghe được một quản sự thủ hạ dỗ dành đứa con gái sáu tuổi của hắn

“Không đẹp thì không đẹp, cũng không cần ngươi nhìn!” Tuyền Cơ hàm hồ khóc nói.

Triệu Kiến Thận bị nghẹn, suy nghĩ cả ngày cũng không tìm được cái từ gì hay ho, dứt khoát hỏi thẳng: “Nàng khóc cái gì?”

Tuyền Cơ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hồng sưng múp vì khóc nhìn hắn, kinh ngạc lẫn tức giận đáp: “Ngươi là đồ khốn! Ngươi khi dễ ta như vậy, còn hỏi ta khóc vì cái gì?!”

Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ cười khổ: “Ta bất quá muốn thân cận cùng nàng một chút, xa cách đã lâu nay gặp lại, hiện tại nàng cùng ta có danh phận phu thê. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Tuyền Cơ nghẹn ngào: “Ngươi gạt đại ca ta gả ta cho ngươi, không tính! Chúng ta rõ ràng đã thỏa thuận rồi, về sau chẳng dính dáng gì hết! Ngươi nói chuyện không giữ lời! Ngươi là người xấu!”

“Ta thích nàng, ta luyến tiếc nàng. Ở lại bên cạnh ta được không?”

Tuyền Cơ thấy vẻ mặt Triệu Kiến Thận thâm tình đầy chân thành, còn có đôi mắt hoa đào kia thật cuốn hút, trong nhất thời lại thất thần nên mơ mơ hồ hồ gật đầu chấp nhận.

Vô tình nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên cười đầy đắc ý, Tuyền Cơ mới sực tỉnh lại, muốn chết! Thiếu chút nữa trúng mỹ nam kế của Triệu Đại ma vương, liền ra sức lắc đầu: “Không được!”

Triệu Kiến Thận vốn thất bại đã nhiều lần nên cũng không tin rằng lần này một chiêu liền thành công, thấy Tuyền Cơ đã bị dời đi sự chú ý nên không còn khóc, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Ta phải làm sao mới khiến nàng cảm thấy vui vẻ?” Triệu Kiến Thận không muốn quanh co lòng vòng lãng phí thời gian ở vấn đề thế này nữa, dứt khoát trực tiếp thoải mái mà thỉnh giáo đương sự. Thấy Tuyền Cơ mấp máy miệng định nói, hắn vội vàng bổ sung: “Điều kiện tiên quyết là nàng phải gả cho ta đã.”

Miệng Tuyền Cơ mếu máo, thấy hắn là hỏi thật lòng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta không thích người khác ép buộc ta… Ăn ngon, ngủ ngon lại không ai đến làm phiền ta, ta liền thấy rất vui vẻ.”

Triệu Kiến Thận nhìn cái mặt mèo lấm lem trước mặt mình, kiềm không được hôn cưng chiều lên cái trán của nàng: “Nha đầu nàng sao lại giống heo con vậy, chỉ có biết ăn uống và ngủ, tại sao không đề nghị ta cả đời này chỉ yêu thương mỗi mình nàng nữa?”

Tuyền Cơ khinh thường nói: “Biết rõ ngươi làm không được, hừ!”

Sau một hồi lâu. Bất chợt nói lí nhí: “Ta cũng không dám cam đoan sẽ một đời yêu một người không thay đổi, nên làm sao dám đề nghị người khác làm được? Ta chỉ muốn là… Lúc còn yêu nhau, chỉ có mình ta và hắn là được rồi.”

Triệu Kiến Thận nghe xong lời này cảm thấy tim như bị đánh cho một cái đau đớn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng, chỉ đem Tuyền Cơ ôm chặt hơn nữa, tốt nhất là đem nàng dung hòa vào trong cơ thể hắn.

Hai người cứ như vậy thầm lặng ôm lấy nhau, ai cũng không nói. Sau một hồi, Tuyền Cơ động động thân thể, ngẩng đầu hỏi: “Khi nào ta mới có thể khỏe lên được?”

“Thêm nửa ngày sẽ tốt hơn!” Triệu Kiến Thận buông Tuyền Cơ ra, giúp nàng chỉnh lại quần áo chỉnh tề, xuống giường vắt sạch một chiếc khăn ướt. Trở lại bên giường giúp Tuyền Cơ lau sạch nước mắt, lại ôm nàng đến bên bàn trang điểm cầm lấy lược thay nàng chải lại mái tóc dài tán loạn.

Loại chuyện chăm sóc người khác như vậy là lần đầu tiên hắn làm. Năm đó, Vương phi của hắn cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Chẳng qua hiện tại là do y cam tâm tình nguyện mà làm nên cực kỳ trôi chảy. Tuyền Cơ cảm thấy hành động này lại vô cùng thân thiết nên có chút xấu hổ, cũng không hề cảm thấy có gì là không thể nhận được.

Vô tình giương mắt nhìn lên một góc gương đồng. Tuy rằng không thể nhìn rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn thấy được vẻ mặt của người trong gương quyến rũ lại ngượng ngùng. Đúng là bộ dáng xuân tâm nổi lên, Tuyền Cơ hoảng hốt không dám nhìn nữa, trái tim bé nhỏ không chịu nghe lời cứ thình thịch nhảy loạn lên.

Thử động động đôi chân, phát hiện hình như đã tốt hơn một chút so với hồi nãy, âm thầm vui mừng trong lòng. Dù sao bị độc khống chế tuyệt đối không phải là kinh nghiệm tốt lành gì.

Triệu Kiến Thận chỉ biết chải tóc, buộc hay vấn tóc thành kiểu gì đó hắn liền bất lực, đang muốn gọi người tiến vào làm, chợt nghe Tuyền Cơ nói: “Chải tóc của ta ra phía trước đi, ta tự thắt bím là được rồi.”

Triệu Kiến Thận hơi hơi nhướng mày làm theo. Nhìn đôi tay Tuyền Cơ nâng lên, mười ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng len vào mái tóc đen nhánh, chậm rãi thắt lại, chỉ qua vài lần liền biến mái tóc dài thành cái bím tóc gọn gàng.

“Tại sao chỉ có cây trâm mà không có dây buộc tóc vậy?” Lật giở mấy thứ trong hộp trang sức, Tuyền Cơ nhẹ giọng hờn giận.

Triệu Kiến Thận tùy tay gỡ xuống sợi dây tua rua treo trên bội kiếm đưa cho nàng, cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Vợ chồng nhà khác chung sống như thế nào, Triệu Kiến Thận cũng không rõ. Vị Vương phi trước kia sống cùng hắn cũng chỉ là tương kính như tân, lễ phép, khách khí mà đối đãi với nhau. Thấy Tuyền Cơ ở trước mặt hắn trang điểm làm cho lòng của hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, dường như bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ nồng tình ý mật, đột nhiên hy vọng rằng mỗi buổi sáng tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nữ tử này ngồi bên cạnh mình, chậm rãi mà chải vuốt mái tóc của nàng. 

Triệu Kiến Thận mở cửa phân phó dâng đồ ăn lên, Tuyền Cơ vừa nhìn sắc trời, trời đã lên cao vậy mà đã đến giữa trưa rồi. Lần hôn mê trước hình như là ban đêm, không biết mình đã ngủ được bao lâu.

Người đưa thức ăn đến là Triệu Chính, Tuyền Cơ vừa thấy hắn liền vô cùng thân thiết kêu lên: “Triệu đại ca, huynh cũng đến đây? Hì hì, thiệt nhiều đồ ăn nha, đều là món ta thích thôi!”

Triệu Chính nhìn Triệu Kiến Thận đang đứng trước cửa sổ, không nhìn thấy bên này, khóe miệng nở nụ cười hiếm có, hướng Tuyền Cơ chớp chớp mắt.

Tuyền Cơ lén nhìn bóng dáng Triệu Kiến Thận, vươn ngón tay chỉ chỉ về phía hắn, sau đó ngoái mặt về phía Triệu Chính làm một cái mặt quỷ hung ác.

Đúng lúc này, Triệu Kiến Thận bỗng dưng xoay người thì vừa vặn bắt gặp cái bộ dạng kỳ quái của Tuyền Cơ, vừa giận lại vừa buồn cười, quét mắt liếc Triệu Chính một cái, Triệu Chính làm sao dám nán lại lâu, liền ném đồ ăn, lấy tốc độ sét đánh chưa kịp vang ra tiếng mà chạy trốn thật nhanh ra ngoài.

Triệu Kiến Thận không muốn phá hỏng cơ hội hòa bình ở bên cạnh Tuyền Cơ hiếm có này, chỉ làm bộ như không thấy, ngồi xuống với Tuyền Cơ, cùng nhau dùng cơm.

Tuyền Cơ không muốn để hắn đút, bản thân lại không còn chút sức lực, dứt khoát đổi một cái muỗng không để ý hình tượng nằm bò trên bàn từ từ ăn.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, lời này rất có đạo lý, Triệu Kiến Thận mặc dù bình thường không chấp nhất cử chỉ lễ nghi, nhưng không có ai dám ở trước mặt hắn làm ra cái bộ dáng tùy tiện như vậy. Nhưng chỉ cần là yêu thích, những hành vi người khác làm là không hợp lễ nghi quy tắc, nhưng khi nàng làm lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.