Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 122: Thân càng thêm thân




Sáng sớm ngày thứ hai, bốn đại nam nhân ăn bữa sáng trong bầu không khí quỷ dị... Tuyền Cơ vắng mặt - Chắc hẳn là vẫn còn ở trong phòng tâm tình cùng với Chu công.

Dịch Thanh Vân rõ ràng trong lòng vẫn còn khúc mắc với đại sư huynh, cảm tình đối với Triệu Kiến Thận cũng không tốt hơn, đều dùng ánh mắt phòng ngừa kẻ trộm liếc nhìn hai người.

Lạc Dương chỉ lo cúi đầu uống cháo, ai cũng không nhìn, hơn nữa đối với đại sư huynh còn e sợ tránh còn không kịp.

Hai người chủ không hề lên tiếng, hiện trường lạnh tanh!

Đại sư huynh từ lúc đầu đã nhìn Lạc Dương, hai mắt không hề rời khỏi hắn, hận không thể biến hai mắt thành miệng lốc xoáy hút Lạc Dương vào trong.

Triệu Kiến Thận vênh váo tự đắc, không hề bị ảnh hưởng bởi ba người kia tí nào, tiếp tục ăn sáng, có lẽ chỉ có hắn biết mùi vị.

Dịch Thanh Vân vẫn là người không nhịn nổi, ánh mắt đại sư huynh nhìn Lạc Dương khiến hắn vừa lo lắng vừa khó chịu, âm thầm trách cứ mẫu thân vì sao năm đó lại tự mình dễ dàng giao con dê nhỏ Lạc Dương cho đại sư huynh - một con sói xám lòng dạ bất minh này.

“Đại sư huynh, đệ biết huynh họ Khiết, không biết đại danh là gì? Cùng… vị này có quan hệ gì?” Vừa nói vừa hướng về phía Triệu Kiến Thận cố sức bĩu môi, thật ra hắn đối với việc này không có hứng thú, ngày hôm qua bọn họ ở trong viện đợi nửa ngày hắn cũng không muốn hỏi, lúc này nói ra chỉ là muốn phân tán một chút sự chú ý của đại sư huynh.

Chậc chậc! Lạc Dương trốn tránh ánh mắt của hắn đã gần trốn xuống dưới bàn.

“Khiết Cẩn Minh! Bất hạnh là huynh đệ cùng một mẹ với hắn!” Đại sư huynh thuận miệng trả lời, ánh mắt nửa khắc cũng không chịu rời khỏi Lạc Dương.

“Ngươi và hắn là huynh đệ, chẳng trách chẳng trách…” Chẳng trách tính xấu của cả hai đều đặc biệt làm người ta chán ghét! Nhưng mà “Khiết Cẩn Minh” tên này sao lại nghe có vẻ quen tai nhỉ?

“Khiết Cẩn Minh? Huynh nói huynh là Khiết Cẩn Minh?” Dịch Thanh Vân đột nhiên phản ứng, thanh âm lập tức cao lên 8 độ.

Khiết Cẩn Minh là ai, là Hoàng đế Khiết quốc! Thân là Hoàng đế khiến thần dân phải e dè. Không thể có khả năng trùng tên họ!

Ngón tay Dịch Thanh Vân run run chỉ vào đại sư huynh: “Huynh huynh huynh, sao lại chạy đến đây? Huynh và Trầm Kiếm là huynh đệ ruột thịt? Sao hắn lại họ Trầm?”

Hoàng đế Khiết quốc đại nhân tất nhiên không muốn lãng phí thời gian giải thích loại vấn đề nhàm chán này, buông chén cơm xuống đứng lên nói: “Tự ngươi đến hỏi hắn đi! Lạc Dương, ngươi tính trốn ta cả đời sao?!” Câu trước chính là nói với Dịch Thanh Vân, câu sau lại là nói với Lạc Dương.

Lạc Dương cúi đầu không nói.

Khiết Cẩn Minh nhẫn nại chịu đựng từ ngày hôm qua đến bây giờ, đã hết kiên nhẫn, một tay lôi kéo Lạc Dương, cũng không quan tâm đến phản kháng công kích của hắn, kéo hắn đi thẳng ra phòng ngoài.

Hôm nay Lạc Dương không cho hắn câu trả lời, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Dịch Thanh Vân vất vả lắm mới từ trong kinh ngạc mà tỉnh lại, đúng lúc thấy một màn như vậy. Bật người đứng lên muốn giải thoát con tin, Triệu Kiến Thận mỉm cười, đi đến bên cạnh ngăn hắn lại: “Chuyện của bọn họ để cho bọn họ tự giải quyết, ngươi gấp gáp đi theo cũng không giúp được gì. Ta cam đoan hắn sẽ không làm tổn thương Lạc Dương.”

“Xííí, ngươi là tên gian thương. Cam đoan của ngươi có ích cái rắm! Lỡ như hắn thật sự làm gì Lạc Dương rồi, ngươi có thể bồi thường được không?” Dịch Thanh Vân nóng nảy nói.

Nếu người bên ngoài nói như vậy với Triệu Kiến Thận, chắc chắn sẽ bị chết vô cùng khó coi, nhưng mà ai bảo kẻ lỗ mãng này là đại ca ruột của Tuyền Cơ? Trong mắt Triệu Kiến Thận chợt lóe lên tức giận rồi tắt, cười nói: “Nói gì thì ta và ngươi cũng là bà con, lần này ta và Tuyền Cơ thành thân. Chính là thân càng thêm thân! Khiết Cẩn Minh hắn cũng là biểu ca của ngươi, chuyện của người trong nhà, người trong nhà đóng cửa giải quyết là được.”

“Hả?” Dịch Thanh Vân sửng sốt, cái gì bà con, cái gì thân càng thêm thân?

“Mẫu thân của ngươi và của ta đều là công chúa Khiết quốc, là tỷ muội khác mẹ, hay là người chưa từng nói qua với ngươi?” Nụ cười của Triệu Kiến Thận vẫn không tắt.

Dịch Thanh Vân không ngờ một vấn đề mà mình thuận miệng hỏi không những hỏi ra một vị Hoàng đế, còn hỏi ra một đám thân thích! Mình và Trầm Kiếm từ trước đến nay không qua lại, đại sư huynh chưa từng gặp mặt trở thành huynh đệ bà con. Trong phút chốc không thể tiếp nhận, đứng ngay tại chỗ.

Đoán rằng Khiết Cẩn Minh chắc là đã dẫn người đi xa, Triệu Kiến Thận vứt Dịch Thanh Vân đầu óc hồ đồ lại, tự mình đi tìm mỹ nhân của hắn. Trong tâm tư hắn mong muốn Khiết Cẩn Minh “tử hình ngay tại chỗ” Lạc Dương, như thế càng thêm bảo đảm Lạc Dương cùng Tuyền Cơ tuyệt đối không thể.

Ngông nghênh đi đến phòng Tuyền Cơ, nàng quả nhiên còn cuộn tròn trong chăn ngủ yên trên giường, Triệu Kiến Thận đưa mắt nhìn xung quanh, ngày hôm qua không nhìn cẩn thận, hôm nay nhìn kỹ phát hiện phòng này tương tự với căn phòng nàng ở trong Vương phủ kinh thành Kỉ quốc. Khắp nơi đều là đồ vật cổ quái mới lạ, đặc biệt là vài chiếc ghế tựa thật lớn kia khiến người ta thoải mái đến mức không muốn đứng lên.

Nhớ lại những kinh nghiệm đi đến phòng tắm và phòng vệ sinh ngày hôm qua, Triệu Kiến Thận hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của Tuyền Cơ, thầm nghĩ: Nữ nhân này không biết tại sao lại có nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy, đặc biệt lại rất tốt để lười biếng hưởng thụ. Rõ ràng là có năng lực đáng kinh ngạc, lại một lòng một dạ muốn sống thanh nhàn qua ngày, có khi ngay cả hắn đối với bộ dáng lười nhác của nàng cũng có chút ghen tị.

Nhìn vẻ mặt lúc ngủ say của Tuyền Cơ thật hạnh phúc. Nhớ lại suốt đêm qua mình âm mưu lập kế thật vất vả. Triêu Kiến Thận đột nhiên nổi lên ác tâm, khom người xuống phía trên Tuyền Cơ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi đôi môi anh đào vẫn luôn hấp dẫn hắn.

Tuyền Cơ đang ngủ ngon giấc. Do không chịu nổi sức nặng, không chịu nổi sự phiền nhiễu này mới miễn cưỡng bị làm cho tỉnh lại, thời điểm lúc vừa mới thức dậy nàng hơi chậm chạp, không hề có phản ứng, theo phản xạ muốn đem “đồ vật” trên người đang quấy rối làm mình không được ngủ ngon ném đi.

Kết cục có thể đoán… Bị khi dễ càng thêm thê thảm…

Cũng may Triệu Kiến Thận còn biết kiềm chế, cuối cùng vẫn buông tha Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nằm ở trên giường vừa thở vừa tức giận, nhưng không có lá gan chất vấn Đại ma vương tại sao lại nhàn rỗi không có việc gì đi chỉnh nàng.

Triệu Kiến Thận nhìn ánh mắt nàng từ từ tỉnh táo, biết nàng đã phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Đứng lên cùng ta đi dạo một chút.”

Tuyền Cơ khó chịu nhìn thái độ tự nhiên sai bảo người khác của hắn, dường như đại gia hắn ra lệnh một tiếng người khác sẽ thấy vinh dự lớn mà giống như tùy tùng đi theo hắn, bực bội phải rời giường hơn nữa còn xúc động nhất thời, trả lời thô lỗ một câu: “Không theo!”

Nụ cười của Triệu Kiến Thận nhuộm thêm vài phần mê hoặc bỡn cợt, nói: “Vậy ta theo nàng ngủ!” Nói xong điệu bộ muốn cởi áo lên giường.

Tuyền Cơ chấn động, suýt nữa bị sặc nước miếng, vội vàng đứng lên nói: “Không cần không cần!”

Triệu Kiến Thẫn vốn cũng chỉ muốn hù dọa nàng, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một lát, cười nói: “Cho nàng thời gian một nén nhang, nhanh đứng lên rửa mặt chải đầu.”

Triệu Kiến Thận thấy qua rất nhiều cách ăn mặc của Tuyền Cơ, hôm nay nhìn thấy chính là phiên bản nông phụ (người phụ nữ nhà nông), mũ rơm trên đỉnh đầu che hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, tóc dài đen nhánh kết thành bím nhét vào trong mũ rơm, toàn thân áo vải màu lam tay áo hẹp, quần dài tạp dề đặc biệt rộng thùng thình, giày vải màu lam… Cách ăn mặc nhếch nhác có mục đích trái ngược hoàn toàn với khẩu vị của người nào đó.

Triệu Kiến Thận cười lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua nữ tử nào lại ăn mặc như vậy!”

Kế khích tướng? Hừ!

Khuôn mặt Tuyền Cơ lạnh nhạt nói: “Ta đợi chút nữa phải đến ruộng thuốc nhổ cây cỏ, cũng không phải đi xem mắt, làm dáng cho ai xem?”

Triệu Kiến Thận cũng không có tức giận, nắm tay Tuyền Cơ bước đi.

Tay Triệu Kiến Thận lớn hơn nhiều so với tay của nàng, ấm áp tao nhã có lực, bao phủ toàn bộ bàn tay nàng. Tuyền Cơ có chút ngượng ngùng muốn rút tay về, giãy dụa vài lần cũng không được, rõ ràng nắm tay thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, lại giống như bắt rễ khó có thể dao động.