Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 150: Bài kiểm tra lúc canh ba nửa đêm




Ở trên xe riết nhàm chán, Tuyền Cơ ngồi trước mặt Nhạc Nghịch, luận kiểu gì cũng không thể yên ổn ngủ được, dứt khoát tiện tay bứt một cọng rua tua dài bện trên tấm màn cửa xe mà chơi đùa.

Nhạc Nghịch rất hài lòng với sự im lặng của Tuyền Cơ, hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến tình hình trong Kinh thành Nhạc quốc, không biết có loạn giống như hắn đoán hay không.

Nhạc quốc cũng giống như những quốc gia khác, người trong Hoàng thất mỗi ngày sẽ diễn ra biết bao chuyện tranh quyền đoạt lợi, tàn sát lẫn nhau. Tuy cuối cùng Nhạc Nghịch giành được thắng lợi, tận tay giết sạch những huynh đệ tỷ muội của mình, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng không còn gì để lo lắng.

Chẳng biết cái nữ nhân ngu xuẩn kia có thật sự cấu kết với Thừa tướng dựng nên trò thích quân sát phu hay không, khóe miệng Nhạc Nghịch khẽ cong lên, lạnh lùng cười.

Mở mắt ra thấy xấu nữ ở trước mặt đang tập trung tinh thần chơi đùa với cái rua tua, tự nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nói, nữ nhân tại sao lại ngu xuẩn như vậy?”

Tuyền Cơ đang cố gắng so đều mấy sợi dây, nhất thời không có nghe được hắn đang nói cái gì, cũng lười ngẩng đầu quan tâm.

Nhạc Nghịch mất hứng, nhấc chân đá nhẹ cẳng chân Tuyền Cơ một cái, hỏi: “Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi điếc sao?”

Tuyền Cơ phủi phủi phần váy bị đá bẩn, mệt mỏi trả lời: “Ta nhớ rõ Hoàng thượng đã hứa rằng sẽ tôn trọng ta.” Làm xấu nữ thì phải bị người khác tùy tiện động chân động tay sao? Trước đây chỉ có mình mới có quyền động chân động tay với Đại ma vương thôi, hức!

“Trẫm hỏi, ngươi phải ngoan ngoãn trả lời, như vậy trẫm sẽ tôn trọng ngươi.”

“Vừa mới ngươi hỏi ta chuyện gì? Ta không có nghe rõ.” Cũng đâu phải nô tài của nhà ngươi, chẳng lẽ mỗi thời khắc đều phải vểnh tai lên chờ ngươi gọi?

Nhạc Nghịch cứng đờ, vừa mới là thuận miệng nên gây chuyện. Giờ thì thuật lại một lần nữa thì thấy mình quá nhàm chán, cho nên sửa lại cách nói: “Tại sao nữ nhân đều tự cho là mình thông minh, thích làm chuyện ngu xuẩn?”

“Nam nhân cũng vậy mà.”

“Hừ! Ngươi sẽ đứng về phía người ngoài mà phản bội cả trượng phu của mình sao?” Nhạc Nghịch đột nhiên hỏi.

“Bình thường mà nói thì hẳn là không, nhưng cũng khó nói, còn phải xem tình huống.” Tuyền Cơ nhún vai đáp.

Nhạc Nghịch không ngờ Tuyền Cơ sẽ trả lời như vậy, lạnh lùng nói: “Nữ tử trong thiên hạ quả nhiên đều là hay thay đổi giả dối, vô tình vô nghĩa, ngay cả xấu nữ như ngươi cũng không ngoại lệ.”

Tuyền Cơ buông cọng dây thừng nhỏ trên tay xuống, nhấn mạnh: “Không thể nói như vậy, nếu hắn phản bội ta trước, chẳng lẽ ta còn phải ngu ngốc không phản kháng?”

Nhạc Nghịch dường như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Người như thế, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là đã chịu thiệt thòi của nữ nhân rồi. Sau đó liền đi hận hết tất cả nữ nhân trên đời. Tuyền Cơ tự nhận mình không có năng khiếu làm thầy thuốc chữa bệnh tâm lý, vì vậy lười nhiều lời. Lại nói, vị “Hoàng thượng” này là kẻ địch không phải bạn, nếu hắn cứ cố chấp càng đi càng xa trên con đường hẹp này, thì khuyên can hắn làm gì?

Ở chung một chỗ với Hoàng đế, có được một ngày bình yên không? Đáp án là không có!

Rốt cuộc ban đêm không cần tiếp tục ngủ nơi đồng không mông quạnh, Nhạc Nghịch có lòng từ bi phân phó người của trạm dịch chuẩn bị thêm cho Tuyền Cơ một cái giường. Tuyền Cơ cảm động nằm xuống nhưng vẫn chưa ngủ thì cửa phòng đã bị một trận gõ liên hồi.

“Hoàng thượng, cấp báo!”

Thiệt là, có xong chưa vậy! Tuyền Cơ kéo chăn che khuất cả đầu. Kiên trì ở trên giường không chịu đứng dậy.

Bên kia, Nhạc Nghịch đã từ trên giường đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: “Vào đi!”

Một nam tử đẩy cửa mà vào, quỳ xuống đất hành lễ, là một trong hai gã tùy tùng đi cùng Nhạc Nghịch lúc bắt cóc Tuyền Cơ ở Kỉ quốc, tên là Kiều Thương.

“Phía bên Kinh thành tình hình như thế nào?” Nhạc Nghịch hỏi.

Kiều Thương nhìn thoáng qua bên phía của Tuyền Cơ, chần chừ không đáp.

Nhạc Nghịch cười nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, ngươi nói đi.”

“Vâng, không ngoài dự liệu của Hoàng thượng, bắt đầu từ ngày Hoàng thượng rời kinh, Oánh phi thường xuyên triệu Kha Thừa tướng vào cung. Còn ở trong Kinh thành lan truyền lời đồn nói bệnh tình Hoàng thượng rất nguy kịch, đồng thời bắt tay đổi hết thị vệ trong cung. Thám tử hồi báo nói trong tay Kha thừa tướng có giữ danh sách quan viên tham gia mưu phản, chỉ có điều không có cách nào tiếp cận với thư phòng của Kha thừa tướng để trộm đi được.” Kiều Thương một hơi nói xong, dường như còn điều gì muốn nói nhưng lại thôi.

“Còn có chuyện gì, nói đi!” Nhạc Nghịch nói, hình như đã đoán ra được chuyện Kiều Thương sắp nói có phần nghiêm trọng hơn so với chuyện Oánh phi liên hợp với ngoại thần mưu phản.

“Vi thần chỉ là phỏng đoán… Hoàng Thái hậu, dường như Hoàng Thái hậu cũng có tham gia vào việc này.” Kiều Thương nói xong, quỳ mãi ở trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

“Ha hả, rốt cuộc vẫn là nhịn không được đúng không?” Nhạc Nghịch đang cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, có chăng sâu thẳm trong đó là nỗi bi ai.

Lặng im một hồi, Nhạc Nghịch nói với Kiều Thương: “Đứng lên đi. Hừng đông ngày mai cầm lệnh bài của trẫm triệu tập quân của ba châu Mặc Châu, Họa Châu, Tử Châu chuẩn bị nhập kinh.”

Kiều Thương cúi đầu lĩnh mệnh. Rời khỏi phòng. Nhạc Nghịch ngồi ở trên giường, những chuyện ngày xưa cứ tràn về. Sự đau đớn dường như khiến hắn muốn hét ra thật lớn để trút hết những oán hận bất cam đã tích tụ trong lòng nhiều năm.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của hắn với tiếng thở đều đều từ phía bên kia.

Xấu nữ kia vậy mà còn có tâm tình ngủ?! Hắn thương nghị việc cơ mật với thuộc hạ ở trong này, nữ nhân này không có hứng thú thì thôi, tâm tình của hắn đang rất khó chịu như vậy, nàng ta còn có thể ngủ ngon lành như vậy, quả thực buồn cười.

Nhạc Nghịch đi qua đấm một quyền lên bức tường gần giường, ầm một tiếng, từng mảng vôi và bụi rơi xuống, cái giường nhỏ vốn không kiên cố dao động kịch liệt hai cái, nhưng vẫn đủ đánh thức Tuyền Cơ vừa mới chợp mắt được một chút.

“Làm sao vậy?” Tuyền Cơ híp nửa mắt hỏi, phát hiện hình như không phải động đất, cũng không phải sụp nhà, thì lại muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ.

“Đứng dậy!” Nhạc Nghịch gầm nhẹ.

Tiểu động vật đối với nguy hiểm có cảm ứng bản năng, nam nhân trước mắt này rõ ràng có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, khóe mắt Tuyền Cơ nhìn thấy một cái hốc vừa bằng nắm đấm trên tường, thầm giật mình, nếu một quyền kia nằm trên đầu mình, chẳng phải mình sẽ không còn cơ hội gặp lại bằng hữu thân thích sao.

“Dậy liền dậy liền!” Nguyên tắc vĩ đại: Hảo nữ không ngại thiệt trước mắt, Tuyền Cơ vội vàng ôm chăn ngồi dậy, cố gắng làm ra một bộ dáng tùy thời nghe lệnh, rất nghe lời.

“Vừa rồi, ngươi nghe được bao nhiêu?!” Ngữ khí Nhạc Nghịch không được tốt.

“Ta không nghe thấy cái gì hết.”

“Rốt cuộc là nghe được bao nhiêu?!” Tặc Hoàng đế lại duỗi móng vuốt ra bóp lấy cổ của nàng.

Tuyền Cơ trừng mắt. Rốt cuộc là tặc Hoàng đế này muốn mình nghe thấy hay là không muốn mình nghe thấy đây? Quên đi, ăn ngay nói thật cho rồi.

“Hình như có nói cái gì phi với Thừa tướng cấu kết… À, tạo phản?” Tuyền Cơ cố gắng nhớ lại đoạn ngắn của cuộc đối thoại. Nhìn cái bộ dạng hung dữ “Ta rất không hài lòng” của Nhạc Nghịch, nàng chỉ đành nhấc tay như đầu hàng nói: “Ta, ta mơ màng ngủ, không có nghe rõ, ngươi có thể gợi ý chút được không.”

Nhạc Nghịch nhìn bộ dạng vô dụng của nàng, tâm tình hậm hực tự nhiên tốt lên không ít, thu hồi tay nói: “Chuyện của Nhạc quốc, ngươi biết được bao nhiêu?”

Tuyền Cơ cố gắng nhớ lại lúc còn ở bên cạnh Đại ma vương nghe được vài câu, nếu nói những thứ cao thâm chuyên nghiệp thì sợ sẽ lòi đuôi. Vẫn nên chọn vài câu nghe xuôi tai một chút mà nói.

“Nhạc quốc là một trong ba nước lớn hiện này, à, nghe nói Hoàng thượng ngài chính là một Quân chủ hiếm có, ừm, thực lực quân sự Nhạc quốc rất mạnh…” Sách vở đến lúc cần dùng thì hận không đủ a, sớm biết nửa đêm nửa hôm bị tên ác nhân này khảo bài, thì lúc còn ở Vương phủ nên ngoan ngoãn nghe Trương gia gia giảng bài rồi. Trương gia gia cũng thiệt là, lúc dạy cũng không nói tình hình thế giới, ngược lại cùng mình nói cái gì chế độ nhà nước, đoán đề cũng đoán trật quá rồi.

Tuyền Cơ dốc ruột dốc gan, âm thầm oán hận thời đại này không có sách giáo khoa thời sự. Uổng cho nàng đời này đọc nhiều sách như vậy, nói đến tình hình quốc tế hiện nay thì lại không có quyển nào dùng được.

Nhạc Nghịch nhìn Tuyền Cơ nghĩ muốn nát óc cũng không ra được gì, càng nhìn tinh thần càng tốt hơn, cười nhạo: “Trầm thị vậy mà dùng người như ngươi, ngay cả tình hình nước láng giềng mà cũng không được rõ ràng.” Tuyền Cơ vừa nghe là biết hắn đã bớt nóng không ít, dường như chuyển biến tốt hơn, vội đâm lao theo lao: “Ta chỉ phụ trách quản lý phòng thu chi, biết tính toán sổ sách là được rồi, biết nhiều như vậy làm cái gì?”

Nhạc Nghịch nhìn chăm chú Tuyền Cơ, nói: “Như vậy cũng tốt.”

Tuyền Cơ mờ mịt, không hiểu đại gia hắn tiếp theo muốn làm cái gì, ngàn vạn lần không cần nửa đêm nửa hôm không ngủ mà bắt nàng ngồi đây tâm sự với hắn nha! Nàng rất muốn đi ngủ! Sau khi đến thế giới này, chỉ có đoạn thời gian này là thiếu ngủ trầm trọng thôi. Khiến nàng khó chịu gần chết.

“Mẫu hậu của trẫm, phi tử của trẫm, trọng thần của trẫm giờ phút này đang ở Kinh thành âm mưu bí mật giết vua, giết chồng, giết con.” Nhạc Nghịch quả nhiên bắt đầu nói.

Tuyền Cơ không thể không miễn cưỡng lắng nghe, à một tiếng, trong lòng thầm khinh bỉ tặc Hoàng đế, nhân phẩm kém chính là không khiến cho người ta thích như vậy đó!

“Ngươi sẽ giết chết chính đứa con của ngươi không?”

“Đương nhiên là không.”

“Nếu giết rồi, trẫm cho ngươi làm Hoàng đế Nhạc quốc thì sao?”

“Vậy càng tuyệt đối không bao giờ!”

“Nếu ngươi không phải miệng đầy lời dối trá, thì căn bản là ngươi chưa từng thử qua cảm giác đứng ở đỉnh cao nhất của ngọn núi.”

“Ta đã từng đứng rồi, thực sự rất lạnh lẽo.” Tuyền Cơ nén không được một câu chế giễu.

Nhạc Nghịch mất tự nhiên, lạnh lùng nhìn chăm chú nàng.

“Làm Hoàng đế có gì hay, thức dậy sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn lừa, ăn còn kém hơn con heo…” Không cẩn thận vạ miệng, vội vàng im bặt.

Nữ nhân này còn hận chuyện ăn lương khô lúc ở trên xe? Nhạc Nghịch khó nén được cảm xúc muốn cười. Chẳng qua chỉ là một chút mà thôi, không đủ khiến hắn phải cười thực sự.

Tuyền Cơ đã quen nhìn sắc mặt của Đại ma vương, giờ trông tư thái của Nhạc Nghịch cũng đã biết tinh thần hắn đã chuyển biến tốt hơn, trộm thở ra, nghĩ phải làm sao dụ dỗ hắn đi ngủ, mình cũng được đi ngủ sớm hơn chút đỉnh.

“Làm Hoàng đế có thể nắm giữ trong tay quyền sinh sát người khác.” Nhạc Nghịch lại hưng trí mười phần, tiếp tục lôi kéo Tuyền Cơ tham gia trò chơi vấn đáp.

“Người khác sống hay chết đối với ngươi có liên quan gì chứ!” Tuyền Cơ rốt cuộc nhịn không được đánh cái ngáp.

“Nắm giữ sinh tử của người khác, tóm lại so với bị người khác nắm sinh tử của mình thì tốt hơn.”

Nói qua nói lại có thấy phiền không vậy… Tuyền Cơ cuối cùng mặc kệ hắn nói cái gì cũng đều gật đầu hết, chỉ cầu mong hắn mau mau nói xong rồi ngủ.

“Trở lại Kinh thành, trẫm sẽ lập ngươi làm chính cung Hoàng hậu.” Một đạo sấm sét oanh tạc làm Tuyền Cơ lập tức bừng tỉnh.

Tuyền Cơ giật mình nâng cái đầu đã sắp gục xuống của mình, thiếu chút nữa là trật cổ.

“Vừa rồi ngươi chưa có nói cái gì thì phải?” Nhất định là mình quá buồn ngủ nên nghe nhầm.

“Có, trẫm nói lập ngươi làm chính cung Hoàng hậu.” Nhạc Nghịch thở phào một hơi, lần nói thứ nhất là nhất thời xúc động nói trật, nhưng sau lần thứ hai, hắn tự dưng thấy chủ ý này không tồi.

Xấu nữ này ở Nhạc quốc không có bối cảnh, muốn làm loạn cũng không có ai trợ giúp, dung mạo lại xấu xí khẳng định sẽ không tư thông với nam nhân khác, chỉ cần không trêu chọc nàng, nàng có thể im lặng cả ngày, bước vào chốn Hậu cung cũng không sinh ra thị phi. Thật muốn nói chuyện phiếm cùng nàng, xem như là một đối tượng thú vị, phương diện khác cũng có tài năng, hơn nữa, nàng là một trong số ít người mà hắn gặp được làm việc theo tình cảm…

Tổng hợp lại các điều kiện, Nhạc Nghịch phát hiện nữ nhân này tuy bộ dạng xấu xí, nhưng rất thích hợp làm Hoàng hậu của hắn, còn gương mặt xấu xí kia thì nhìn riết rồi cũng sẽ quen.