Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 215: Đặc Biệt Am Hiểu Bắn Tên Ngầm Lâm Hiển Dương lớn tiếng nói rõ với mọi người ở dưới thành hôm nay sẽ không m�




Lâm Hiển Dương lớn tiếng nói rõ với mọi người ở dưới thành hôm nay sẽ không mở cửa thành, quả nhiên dẫn đến một trận ầm ỹ, nhưng khác biệt chính là một đám người phía bên trái sau khi la ó thì liền vác đồ đạc nhấc hành lý rời đi tìm chỗ có thể ngủ lại qua đêm.

Mà đám người bên phải hiển nhiên cũng rất kích động, mấy người có bộ dạng thủ lĩnh cúi lầu thương nghị một trận, một người trong đó hướng về phía Lâm Hiển Dương trên đầu tường hét lớn: “Vị binh lính đại ca này, tiểu nhân có việc gấp muốn vào thành, đại ca có thể dàn xếp một chút hay không?”

Lâm Hiển Dương đương nhiên sẽ không đáp ứng: “Không nhiều lời, bản quan cũng là theo lệnh cấp trên phân phó, hôm nay sẽ không mở cửa thành!” Nói xong lùi về trong tường thành, tỏ vẻ không để ý người bên dưới.

Người dưới thành vừa thấy chuyện không làm được, liền không hề che giấu bộ dạng, hướng ánh mắt tới vài người bên cạnh, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, hạ bọc đồ sau lưng lấy ra đao kiếm sáng loáng, hướng về phía người dân còn chưa kịp rời đi chém xuống.

Tuyền Cơ nghe được dưới thành tiếng kêu thảm thiết, vừa nhìn xuống liền không nhịn được la một tiếng.

Những tên hung hãn dưới thành đã chém chết hai người rồi, đem mười mấy khách thương thấy tình thế không ổn định ném hành lý chạy trốn vây quanh, nâng đao đe dọa: “Mau mở cửa, bằng không sẽ đem những người này giết sạch.”

Lâm Hiển Dương nhìn về phía Triệu Thập Lục, Triệu Thập Lục lạnh nhạt nói: “Không thể mở cửa thành.”

Tuyền Cơ tuy rằng không đành lòng, nhưng là biết nếu giờ phút này mở cửa thành cho những người này đi vào, người gặp nạn sẽ càng nhiều. Cân nhắc nặng nhẹ, khi tất yếu, chỉ có thể hy sinh thiểu số.

Ở trong cảm nhận của Triệu Thập Lục, trời đất có lớn mấy cũng không lớn bằng an nguy của chủ mẫu, người trong thành cho dù chết tuyệt cũng không quan hệ đến hắn, nhưng chủ mẫu không thể có một tia nguy hiểm, tốt nhất ngay cả kinh sợ cũng không được.

Mà Lâm Hiển Dương lại phụ trách bảo vệ an nguy cho dân chúng trong thành, so sánh giữa trọng trách canh giữ cửa thành và những người khách thương ngoài thành không biết từ đâu đến này, đương nhiên phải ưu tiên bảo vệ dân chúng bên trong Đông Lâm Bảo trước. Cho nên cơ hồ không cần nghĩ cũng đồng ý với chủ ý của Triệu Thập Lục.

Tuy rằng sự thật như thế, nhưng Tuyền Cơ vẫn muốn thử xem có thể cứu được người hay không, nói khẽ với Triệu Thập Lục: “Triệu Thập Nhất ở đây không? Triệu Nhập Tứ khinh công tốt, để cho hắn trở về quan nha lấy cung nỏ đến, càng nhiều càng tốt.”

Triệu Thập Lục nâng tay ra hiệu. Chỉ thấy Triệu Thập Nhất vô thanh vô thức xuất hiện ở phía sau Tuyền Cơ. Trên lưng là một bọc lớn. Xem hình dạng hẳn là cung nỏ giả trang. Trên tay còn lấy ra tiễn.

Tuyền Cơ vừa thấy vui vẻ nói: “A? Ngươi đều tùy thân mang theo a! Thật tốt quá! Trước hù dọa bọn họ hẳn là đủ. Triệu Thập Lục. Ngươi làm cho Triệu Nhập Tứ trở về lấy thêm mấy cái cung nỏ lớn lại đây đi.”

Triệu Thập Lục cũng không nói nhiều. Chỉ là lại nâng tay ra hiệu. Đây là ám hiệu liên lạc của bọn họ trong lúc hành động. Giấu người ở bụi rậm, Triệu Nhập Tứ nhìn thấy liền không dấu vết phi thân vào thành. 

Tuyền Cơ đi vài bước đến bên người Lâm Hiển Dương nói: “Lâm đại nhân. Chút nữa ta nói câu nào thì ngươi hướng dưới thành nói lại câu ấy.”

Lâm Hiển Dương vừa mới ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện với nhau. Cũng biết trong đám người này, người thật sự quyết đoán chính là tiểu cô nương nhu nhược vai không thể gánh tay không thể nâng này. Ngay cả Triệu Thập Lục thân cao bảy thước lộ ra âm lãnh sát khí đều đối với nàng nói gì nghe nấy. Chính mình tốt nhất cũng đừng quá coi thường nàng. Vì thế vội ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

“Ác tặc dưới thành nghe đây! Lập tức thả những con tin trong tay. Liền tha chết cho các ngươi.” Tiếng nói mềm mại từ trong miệng Tuyền Cơ phát ra, quả thật không có năng lực đe dọa.

Lâm Hiển Dương lớn tiếng nói theo một lần, thanh âm to hữu lực. Có uy thế hơn, nhưng hiển nhiên những tên hung hãn dưới thành không hề lo sợ, cười vang đứng lên chửi bậy, một bên đao ở trên người con tin liền rung rung, sợ tới mức hơn mười người con tin oa oa kêu to, có người còn trực tiếp tè ra quần.

“Nếu không, các ngươi giết một người, bản quan giết ba người của ngươi bồi mệnh.” Tuyền Cơ vừa nói vừa chỉ chỉ muốn Triệu Thập Nhất lấy cung nỏ trên tay, ý bảo hắn có thể động thủ.

Triệu Thập Nhất tự nghiên cứu chế tạo những cung nỏ này. Vẫn luôn chỉ được thử nghiệm ở trên bia gỗ trong sân mà thôi, hơn nữa thân đang mang chức trách, lại không thể tùy rời khỏi bên người Tuyền Cơ, muốn được thử nghiệm uy lực của bảo bối này trên người địch nhân đã muốn đến phát điên rồi.

Cho nên hôm nay vừa nghe nói trước cửa thành có chút kỳ lạ, liền vội vàng đem “tác phẩm” đắc ý nhất theo, nghĩ tốt nhất có thể có mấy tên “không nghe lời” để cho hắn thử xem uy lực của cung nỏ có đúng mạnh như trong tưởng tượng.

Vốn đang lo lắng chủ mẫu tâm địa hiền hoà, chính mình có lẽ không có cơ hội động thủ, không nghĩ tới lúc này chủ mẫu chủ động phân phó hắn động thủ, còn khách khí cái gì?

Vì thế Lâm Hiểu Dương vừa dứt lời, cung nỏ của Triệu Thập Nhất liền bắn ra.

Đây là một cung nỏ đã được cải tiến phương thức chứa tên. Tên bay ra tốc độ cực nhanh, Triệu Thập Nhất nhờ thủ pháp linh hoạt, tốc độ tên cùng với tốc độ người bình thường căn bản là không so sánh nổi. Lâm Hiển Dương nghe thấy bên người tiếng dây cung kêu, vừa cúi đầu nhìn xuống dưới thành, phụ cận xung quanh ngoài cổng thành đã có sáu tên hung đồ nằm đó, mỗi một mũi tên đều trúng chỗ hiểm, xem ra là không thể sống nổi rồi.

“Bọn họ vẫn là đứng gần quá…” Triệu Thập Nhất còn hơi chút không hài lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm. Những cẩu tặc này phải đứng xa chút, thì hiệu quả mới đẹp mắt!

Tuyền Cơ thấy một câu của mình liền giết chết sáu người dưới thành, trong lòng có chút bất an. Vốn nàng nghĩ bắn bị thương làm kinh sợ bọn chúng là tốt rồi, không ngờ Triệu Thập Nhất thế nhưng chấp hành triệt để như vậy. Vừa mới hai dân thường bị giết, hiện tại sáu hung đồ đền mạng. Nhưng lúc này cũng không tiện nói cái gì, trên thực tế, kinh sợ như vậy hiệu quả sẽ rất tốt, con tin cũng càng thêm an toàn.

Vội vàng tiếp tục hướng Lâm Hiển Dương tiến hành tâm lý kêu gọi đầu hàng: “Cửa thành là tuyệt đối không được mở, giết con tin đối với các ngươi cũng không có lợi, sẽ chỉ tổn hại nhân số của các ngươi, khuyên các ngươi mau thả nhóm con tin rời đi, bản quan tuyệt không cản lại! Nếu nghĩ muốn bắt con tin thoát đi, thì để xem là chân các ngươi mau hay là tiễn của bản quan mau.”

Lâm Hiển Dương lần này kêu gọi đầu hàng, phía dưới lại có tiếng cười vang chửi bậy, vài tên đầu lĩnh liếc mắt một cái, xem ra mưu đồ hôm nay khó có thể thực hiện, vẫn là mau chóng thông tri chủ nhân sự tình có biến, lúc trước phái người mang tin tức hết lần này tới lần khác đều bặt vô âm tín, dựa vào sức mạnh của hơn hai trăm người mà muốn mạnh mẽ công kích Đông Lâm Bảo, căn bản là hoàn toàn không có khả năng, đừng nói đến chuyện là đối phương trên thành còn có cung tiễn. Vừa rồi trên thành bắn chết đều là những huynh đệ đứng ngoài, rõ ràng là cảnh cáo, bọn họ đều ở trong phạm vi tầm ngắm của cung tiễn, muốn động đậy cũng đừng có mơ tưởng.

Đầu lĩnh khẽ cắn môi, vung tay để mấy tên thủ hạ trông giữ con tin, còn lại hai trăm người rất nhanh lui lại, sau khi toàn bộ rút đi hết, mấy người còn lại lúc này mới đẩy con tin ra bước nhanh đuổi kịp đại đội rút lui.

Tuyền Cơ nhìn những người đó chậm rãi đi xa thẳng đến không thấy bóng dáng, trên mặt không có nửa thần sắc vui mừng.

Lam Tích kéo tay nàng nói: “Không có việc gì, chúng ta trở về đi.”

“Ta lo lắng cậu. Những người này ngay cả thời điểm rút lui đều có kỷ luật như vậy, chín phần mười là quan binh, quan binh phụ cận Ninh kinh cũng dám tập kích Đông Lâm Bảo, xem ra phản loạn ở Ninh kinh không phải đơn giản như vậy, không biết cậu có bình an vô sự hay không…” Tuyền Cơ mỗi lần nhớ đến liền cảm thấy trong lòng treo lên bất ổn.

Lam Tích đối với đại sự quân đội đất nước cũng là chưa hiểu rõ hết, không biết nên như thế nào an ủi nàng.

Tuyền Cơ thăm dò nhìn dưới thành. Theo trong ngực lấy ra ngân phiếu một trăm lượng của Trầm thị, trên mặt đất kiếm một khối đá ném vào trong khăn tay gói kỹ lưỡng, hướng Triệu Thập Lục cùng Lâm Hiển Dương nói: “Ném cho những người dưới thành, để cho bọn họ đưa hai thi thể qua một bên, mau ly khai, đem ngân phiếu đổi thành ngân lượng chia đều làm như là bồi thường cho chấn kinh hôm nay.”

Lâm Hiển Dương không ngờ là nàng còn có thể nghĩ đến lấy tiền trấn an những người tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng sinh ra vài phần kính ý, vội vàng làm theo.

Về phần ném tiền. Khẳng định vẫn là Triệu Thập Lục nhắm bắn là được rồi.

Vốn để cho Triệu Thập Lục đem ngân phiếu cột vào tên bắn xuống là được rồi, đơn giản dùng ít sức, nhưng Tuyền Cơ không nghĩ lại kinh hách đến người đáng thương gặp tai bay vạ gió này.

Lâm Hiểu Dương cung kính đưa bọn họ xuống thành lúc này mới trở lại trên đầu tường tiếp tục phiên trực.

Tuyền Cơ còn chưa có trở lại quan nha. Lâm Hiểu Dương liền chạy tới, lần này thần sắc không phải kinh nghi bất định để hình dung, quả thực chính là thất kinh.

Mắt thấy Lâm Hiểu Dương còn mấy bước liền vọt tới trước mặt Tuyền Cơ, Triệu Thập Lục nhướng mày, giơ tay kéo lại, Lâm Hiển Dương liền lùi lại ba bước, ngay cả đối phương ra tay thế nào hắn cũng không muốn để ý.

Đổi lại bình thường, Lâm Hiển Dương đã sớm nổi bão, nhưng là chỉ liếc mắt nhìn Triệu Thập Lục một cái. Hắn liền cảm thấy đáy lòng rét run, nghĩ đến cũng là chính mình càn rỡ, dù sao đối phương cũng là nữ quyến nhà quan lớn.

Lúc này hắn ngoan ngoãn, trực tiếp mở miệng hướng Tuyền Cơ nói: “Ách, tiểu thư, hung đồ ngoài thành đã trở lại, lần này có rất nhiều người.”

“Rất nhiều là bao nhiêu?” Tuyền Cơ trong lòng căng thẳng.

“Phỏng chừng có mấy ngàn người…” Lâm Hiểu Dương cảm thấy tiếng nói khô khốc, hắn nhậm chức vài năm, vẫn là lần đầu tiên gặp loại sự tình này. Nói không sợ chính là gạt người.

Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, hôm nay là ngày gì a, sẽ không yên tĩnh được sao? Thở dài, đành cam chịu xoay người hướng cửa thành đi tới.

Đi được hai bước, đột nhiên hỏi Lâm Hiểu Dương: “Thành này có mấy cửa?”

Lâm Hiểu Dương nói: “Ba cửa, phân biệt ở Đông, Nam, Tây ba phương hướng, nhưng hai cửa Đông Tây trước kia đều dùng cho quân đội ra vào, khoảng cách gần binh doanh, cho nên vẫn đều đóng cửa không dùng.”

“Cửa Đông và Tây vững chắc không? Có thể bị người công kích mãnh liệt để tiến vào không?” Tuyền Cơ trong lòng run sợ hỏi han. Ngàn vạn lần không cần ba mặt bị vây đánh. Toàn bộ binh lính trong thành lưu lại không đến một trăm người, cộng thêm những thanh niên trong dân chúng. Cũng chỉ có ba bốn trăm người, phải phòng thủ ba cửa khẳng định không đủ dùng.

“Cửa Đông và Tây bởi vì chỉ dùng cho quân đội, cho nên tường cao cổng dày, hơn nữa cửa thành chỉ có thể mở từ trong ra ngoài, khó có thể công phá.” Lâm Hiển Dương ở đây làm quan binh trông cửa đã năm năm, nhắc đến những chuyện này, đều quen thuộc như lòng bàn tay.

Tuyền Cơ vẫn có chút lo lắng, nhờ Lâm Hiển Dương phái người chạy đến cửa Đông và Tây nhìn xem có tung tích địch nhân hay không.

Trong lúc nói chuyện, đã đi tới phía trên thành.

Quả nhiên rất nhiều hung đồ, một đống lớn người tụ tập kín mít ở ngoài cửa thành, vừa có cách ăn mặc của dân chúng, cũng có quân nhân mặc khôi giáp, tuy rằng hùng hổ, nhưng là thoạt nhìn cũng không quá uy phong, giống như là mệt mỏi vội vàng tới.

Vài tên quần áo sạch sẽ, bộ dạng thủ lĩnh hết thảy ghìm cương ngựa đứng cách một khoảng so với thành, sợ là biết trước có người bắn lén tên, đối với loại tên bắn lén xuất quỷ nhập thần này, hắn có chút cảnh giác.

Xa xa nhìn xem có quan viên đi lên tường thành, trong mấy đầu lĩnh liền có người bắt đầu hô quát: “Quan binh Đông Lâm Bảo mau mau đi ra đầu hàng, nếu không đợi Ninh Tuấn thân vương công thành, chó gà giết không tha.”

Tuyền Cơ đang bận tính toán tính khả thi của việc tử thủ Đông Lâm Bảo đợi cứu viện tới, đối với những lời vô nghĩa kia đều mặc kệ.

Quan sát địa hình vùng phụ cận cùng kiến trúc tường thành Đông Lâm Bảo, xem ra nơi này dễ thủ khó công, đối phương lại không mang theo công cụ để công thành, muốn công kích tiến vào rất khó, để vây thành thì nhân thủ của bọn họ rõ ràng còn chưa đủ, trong thành có giếng nước, phía bắc gần vách đá có suối, chống đỡ mấy ngày chắc cũng không khó.

Ninh quốc bây giờ đã bị Kỉ quốc thôn tính, nếu như có hành động lạ nào trên quy mô lớn, quân đội hẳn rất nhanh có thể phát hiện, tới cứu viện, chỉ cần chống đỡ quá vài ngày sẽ sau cơn mưa trời lại sáng thôi.

Nghĩ như vậy, liền cảm thấy bình tĩnh, chính là rất lo lắng không biết tình hình bên phía cậu như thế nào.

Một lúc sau, thủ lĩnh phản quân xem người trên thành không có chút phản ứng, chửi bậy càng ngày càng to, từ ngữ cũng ngày càng hạ lưu.

Những từ chửi bậy ở nơi này, Tuyền Cơ nghe hoàn toàn không hiểu, cho dù nghe hiểu cũng không để ở trong lòng, kiếp trước ở xã hội lăn lộn vài năm, có lời thô tục nào mà chưa từng nghe, căn bản đã coi như là từ đệm trong câu rồi.

Nhưng Lam Tinh Lam Tích sắc mặt lại ngày càng khó coi.

Khi nghe thấy những người kia bắt đầu chửi rủa đến những lời linh tinh đại loại như “Con kỹ nữ Ninh Nguyệt kia trèo lên trên giường cẩu Hoàng đế Kỉ quốc, tên tặc bán nước Vạn Tố Hòa dựa vào cháu gái kỹ nữ mà bán nước cầu vinh, ở Kỉ quốc thăng quan phát tài”, Tuyền Cơ không tức giận, người bên cạnh nàng đã tức giận đến bùng nổ rồi, Lam Tinh từ trước đến nay ôn nhu cũng đã giơ tay muốn cướp cung nỏ trên tay Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất hơi hơi cử động, trầm giọng nói: “Loại chuyện này, để cho ta làm.”

Dứt lời nâng nỏ lên bắn, nhắm ngay ba tên đang la ó bắn.

Trước mắt bao người, tại nơi vài tên đầu lĩnh tự cho là an toàn xa gần gấp hai lần tầm bắn của cung tiễn bình thường, ba mũi tên nhọn gần như chẳng phân biệt trước sau mang theo tiếng phá gió bén nhọn rất nhỏ, trực tiếp xuyên qua cái miệng đang mắng chửi của ba gã đầu lĩnh, theo khoang miệng đến thẳng sau đầu, ba người thân mình nhoáng lên một cái, tại chỗ ngã xuống bỏ mình.

Phản quân ồn ào, đây là loại tiễn gì thế? Thế nhưng có thể bắn xa như vậy, chuẩn như vậy, ngoan độc như vậy, hậu đội mấy chục người nhìn thấy ba người chết sợ tới mức không tự chủ được lùi lại mấy bước, vốn đội hình đang chỉnh tề liền rối loạn một chút.

Trung đội gặp hậu đội không hiểu sao lui ra phía sau, vốn xung phong liều chết đến ở giữa, cũng cùng nhau thối lui. Tiền đội đã chạy vội tới dưới thành, vừa thấy phía sau bóng người không còn một ai, quá sợ hãi, làm sao còn lo lắng cái gì công thành, xôn xao một tiếng chạy hơn phân nửa.

Tuyền Cơ ở đầu tường nhìn thấy vừa cao hứng vừa nghi hoặc, phía trước rõ ràng hai trăm phản quân tiến lùi có chừng mực, xem như là dù bại cũng không loạn, tại sao lại tìm đến những trợ thủ quá yếu như vậy?

Thật giống như là nỏ mạnh hết đà, hay là kỳ thật bị truy đuổi chạy trốn tới nơi này muốn tìm cứ điểm liều chết ngoan cố chống lại phản quân? Nghĩ như vậy, liền khiến tinh thần chấn động.

Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cho dù chiếm được tòa thành này cũng không kiên trì được bao lâu a, hay là còn chờ đại quân cứu viện đến vây chết ở chỗ này sao?

Kỳ thật những người này, đúng là phản quân mà Ninh Tuấn cùng Thành quốc cấu kết tụ tập, bên trong có thân vệ của Ninh Tuấn, Thành quốc từng nhóm lẻn vào quân sĩ. Vốn dự tính là loạn một trận thật lớn ở Ninh kinh, kết quả còn chưa động thủ liền khắp nơi bất lợi, may mắn có người không ngừng tiết lộ tin tức của đầu não quân bình phản loạn của Kỉ quốc là Vạn Tố Hòa cho bọn họ.

Ninh Tuấn trong lúc kinh hoảng cũng không thèm để ý đến thành viên thân tộc, quăng hết bọn họ ở lại kinh thành, chính mình mang theo thân quân hợp với tiểu đội của Thành quốc, tính toán trốn về Thành quốc, nhưng là trên đường đầy những trạm kiểm soát, chỉ sợ mấy ngàn quân lính của bọn họ đi đến một nửa liền bị giết sạch.

Thành quốc phái tới tướng lĩnh hiến kế nói, không bằng bắt một con tin quan trọng, đổi lấy bình an trên đường đi.

Con tin này tự nhiên chính là Tuyền Cơ, người thần bí cho bọn hắn tin tức có nhắc tới, Vạn Tố Hòa lần này dẫn theo ba gã nữ quyến đồng hành, trong đó một người cực kỳ có thể là Kỉ quốc Hoàng hậu, tiền Ninh quốc Quận chúa Ninh Nguyệt - tin tức này Nhạc Nghịch vốn không tính toán tiết lộ cho bọn Ninh Tuấn, là Tả Kính Tùng lén lút nói ra, mục đích đơn giản là muốn thử xem có cơ hội mượn tay Ninh Tuấn diệt trừ cái mà hắn cho là tâm phúc đại họa của Hoàng thượng nhà mình.