Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 228: Vui quá hóa buồn




Tuyền Cơ và Kỉ Kiến Thận cùng sống chung trong một tẩm cung, ở chính giữa tòa kiến trúc gồm có chính điện, điện sau và hai điện hai bên, ngoài ra còn có nhiều đình đài, phòng ốc được nối với nhau qua những hành lang uốn khúc. Phạm vi tuyệt đối không tính là nhỏ, nhưng cung nữ, thái giám hầu hạ lại cực ít. Bên ngoài nhóm Triệu Thập Lục có tám người, bình thường ở trong điện chỉ có Lam Tinh, Lam Tích, Khả Nhi, Hồng Vượng và hai tiểu thái giám thường hay hầu hạ cho Kỉ Kiến Thận đi lại mà thôi.

Cung nữ, thái giám có phận sự quét tước mỗi ngày cũng không ở lại qua đêm trong phạm vi thuộc tẩm cung. Sáng lên thì vào hầu hạ, tối xuống liền trở về chỗ ở của mình trong cung.

Thân là Đế hậu một nước, số lượng người theo hầu như vậy thật sự là ít thấy thương. Chẳng qua là Tuyền Cơ thích vậy, Kỉ Kiến Thận cũng cứ thế mà chiều nàng.

Giờ đây Tuyền Cơ nghe lời đuổi đám người Lam Tinh, Lam Tích ra ngoài, trong chính điện chỉ để lại hai người bọn họ.

Hồng Dực võ công cao cường, chỉ hơi ngưng thần liền phát hiện tối thiểu có hai cao thủ đang ẩn nấp ở ngoài điện, hai người đó nhất định là sát thủ của Trầm thị. Kỉ Kiến Thận tên này thật sự cẩn thật phát sợ, ngay cả mình và Tuyền Cơ thân thiết như vậy, nhưng vẫn đề phòng như cũ.

Quay sang nhìn dáng vẻ cười khúc khích của Tuyền Cơ, chắc là cơ bản không biết an bài của Kỉ Kiến Thận rồi. Tiểu cô này, nói nàng khờ dại, ngu ngơ, không biết đau khổ của thế gian, nhưng có khi lại làm ra những chuyện không ai ngờ, người ta nhịn không được tự hỏi đến cuối cùng là nàng không hiểu, hay là cố tình không hiểu.

Bất quá giờ phút này vấn đề đó không cần thiết nữa.

Hồng Dực lấy ra tờ giấy trên thư án, nói: “Đại ca của muội nhờ tỷ đưa phương thuốc cho muội, trước tiên muội cứ dùng thuốc này, tuy là sắp không cần dùng, nhưng phải chắc chắn độc tính phải trừ bỏ sạch sẽ, mới tốt cho việc thụ thai.”

Tuyền Cơ vừa nghe xong thì mặt đỏ au, bởi vì bận rộn ngại ngùng cũng không suy nghĩ kỹ, thuốc của Lạc Dương kê nhưng tại sao lại do Dịch Thanh Vân nhờ Hồng Dực mang đến cho mình?

Hồng Dực đề bút trên giấy một hồi, ngẩng đầu nói tiếp: “Thuốc này là bí mật giáo truyền, dược tính xác định rất có hiệu quả, muội nhớ lấy phương thuốc, không nên tiết lộ khắp nơi!”

Tuyền Cơ rụt rè tiếp nhận phương thuốc. Vừa nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Trên đó chỉ đề hai dòng chữ: Tai vách mạch rừng. Đại ca muội và Lạc Dương rơi vào tay Nhạc Nghịch. Phải tự thân muội đến trao đổi. Nếu không mạng khó giữ.

Hồng Dực đoạt lại tờ giấy. Thuận tay giơ lên, trang giấy liền biến thành những mảnh vụn như hạt gạo rơi xuống dưới chân.

“Thấy hết chưa?” Hồng Dực nhàn nhạt hỏi.

Tuyền Cơ thặng thinh gật đầu. Một hồi sau, đột nhiên đứng dậy kéo lấy cánh tay Hồng Dực nói: “Chị dâu, trong cung có chút buồn, chúng ta đi ra ngoài một lát đi.”

Hồng Dực hiểu ý, tới một chỗ trống trải ở bên ngoài, người bên cạnh có muốn nghe lén cũng khó.

“Hai người bọn họ làm sao bị tóm được?” Tuyền Cơ nhẹ giọng hỏi. Cúi đầu, làm ra vẻ đang ngắm thành lan can khắc hoa mai, che giấu hoảng loạn của bản thân.

“Khi Khiết Cẩn Minh đang đánh giặc ở Miến quốc, Lạc Dương không biết vì sao bị Nhạc Nghịch bắt. Uy hiếp đại ca muội phải xuất hiện, tên ngốc kia thế nhưng không nghe lời tỷ khuyên can, lén một mình chạy đi cứu người. Kết quả cũng rơi vào tay Nhạc Nghịch. Y là lo lắng cho Lạc Dương nên mới thất thủ để bị bắt.” Hồng Dực vừa tức vừa hận, nếu ngày đó nàng để ý kĩ Dịch Thanh Vân, thì sẽ chẳng xảy ra chuyện như vậy.

“Khiết Cẩn Minh có biết chuyện này không?”

“Làm sao không biết… Tuyền Cơ, có thể cứu đại ca muội và Lạc Dương về được không, thì phải xem bản thân muội rồi. Hoàng thượng bên cạnh muội bày ra cơ sở ngầm rất nhiều, nếu không có muội phối hợp, thì cho dù tỷ và Khiết Cẩn Minh có khả năng thông thiên cũng không thể nào mang muội rời đi. Nếu như muội không muốn, tỷ cũng sẽ không trách muội.” Hồng Dực khẩn cầu nhìn Tuyền Cơ. Với hiểu biết của nàng về nữ tử này, nhắc đến an nguy của huynh trưởng nàng, nhất định nàng sẽ không từ.

Nhưng bấy giờ Nhạc Nghịch đã gần như là hai bàn tay trắng, xảy ra chuyện gì khó có thể đoán được, Tuyền Cơ nếu như đến trước mặt hắn, e rằng lành ít dữ nhiều. Đã đoán trước như thế, chẳng khác gì đẩy Tuyền Cơ vào chỗ chết, Dịch Thanh Vân cho dù có cứu được, chỉ sợ cả đời này sẽ không tha thứ cho bản thân. Duyên phận hai người từ nay đành hết.

Nhưng là, nàng thà để cho Dịch Thanh Vân hận nàng, chứ không thể để cho y chết thảm dưới tay Nhạc Nghịch.

Tuyền Cơ dường như đã mường tượng ra được toàn bộ quá trình câu chuyện.

Kỉ Kiến Thận bảo vệ cho nàng quá mức chu toàn, Nhạc Nghịch không tìm được cơ hội xuống tay, vì thế đành phải tính kế lên người thân của nàng. Lần trước Tiểu Viễn gặp chuyện không may, hiện tại hành động cũng thập phần cẩn trọng, Nhạc Nghịch không xuống tay được, cho nên ngược lại chọn Lạc Dương võ công yếu nhất.

Sau khi Lạc Dương bị bắt, Nhạc Nghịch cảm thấy con tin này không đủ trọng lượng. Cho nên dùng để uy hiếp Dịch Thanh Vân.

Dịch Thanh Vân và Hồng Dực đã thương lượng. Tính tình Hồng Dực và Kỉ Kiến Thận giống nhau, hiển nhiên không để Dịch Thanh Vân đi mạo hiểm. Muốn dùng Quỷ Công giáo xử lý chuyện này, Dịch Thanh Vân lo lắng, lập tức một mình lén chạy đi cứu Lạc Dương.

Kết quả có thể đoán ra, lúc trước Hi thân vương còn dùng mình khống chế Dịch Thanh Vân trong lòng bàn tay, huống chi hôm nay đối thủ võ công lại không kém gì Dịch Thanh Vân, Nhạc Nghịch?

Có Lạc Dương, Dịch Thanh Vân làm hai con tin, để Khiết Cẩn Minh và Hồng Dực thay hắn đưa mình đến đó, so với hắn tự mình đi cướp người hiển nhiên dễ hơn rất nhiều.

Kỉ Kiến Thận cũng sẽ không nghĩ ra, huynh đệ của mình và thê tử của anh vợ thế nhưng sẽ hợp sức tính kế Hoàng hậu của y.

“Muội phải làm gì để phối hợp với hai người?” Tuyền Cơ ngẫm nghĩ rồi hỏi.

Không phải không định đi tìm Đại ma vương đề ra kế sách, nhưng Tuyền Cơ rất hiểu nguyên tắc làm việc của y, nếu y biết Khiết Cẩn Minh và Hồng Dực vì chuyện này mà đến, chỉ sợ là lập tức đuổi bọn họ đi xa thật xa, về phần Lạc Dương và Dịch Thanh Vân, sẽ nghĩ cách đi cứu, nhưng nếu cứu không được, y nhất định sẽ không quá ân hận.

So với an nguy của mình, người khác có chết một vạn lần, y chắc chắn sẽ chẳng nhíu mày một cái.

“Nhạc Nghịch muốn muội tới mới bằng lòng thả người, Khiết Cẩn Minh trước sẽ tìm cách tách Hoàng thượng ra, tỷ sẽ tìm biện pháp đem cao thủ bên cạnh muội giải quyết, sau đó để muội dịch dung rời kinh.” Hồng Dực nói giản lược kế hoạch của nàng, không lộ thêm chi tiết nào nữa.

Tuyền Cơ gật đầu đồng ý: “Tỷ cứ theo kế hoạch mà làm, nhưng người bên cạnh muội, tỷ không được tổn thương kể cả một người.”

“Được!”

Đêm đó, Kỉ Kiến Thận trở lại tẩm cung, choàng lấy Tuyền Cơ, cười hỏi: “Hồng Dực đã nói gì với muội? Phương thuốc gì mà không tiện tiết lộ cho người ngoài, muội cứ để cho Lam Tích thay muội chuẩn bị thuốc đi, không cần để mấy lão thái y trong thái y viện làm.”

Tuyền Cơ vừa ngại vừa giận, gỡ hai tay y xuống, nói: “Huynh đều nghe lén hết rồi còn hỏi muội? Đồ xấu xa.”

Kỉ Kiến Thận cười sang sảng, dịu dàng ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, tâm tình trông rất tốt.

“Đệ đệ của huynh đã nói tin tốt gì rồi? Cho nên huynh mới vui vẻ như vậy!” Tuyền Cơ chọt chọt vào ngực y, hỏi.

“Tìm được tung tích Nhạc Nghịch, đợi ta và Khiết Cẩn Minh bắt được hắn, muội sẽ hết ngày nào cũng oán hận ta cứ nhốt muội ở trong cung.” Kỉ Kiến Thận mỉm cười.

Kỳ thật còn có một tin khiến hắn vui vẻ nữa, vừa rồi ở trong Ngự thư phòng, hai huynh đệ đã nói rõ ràng chuyện sau này ai sẽ làm chủ giang sơn.

Kể từ lúc kế hoạch mới bắt đầu, hai người đã từng giao ước, sau khi giang sơn thống nhất, hai người sẽ đấu với nhau một trận, người thắng làm vua, người thua sẽ bỏ xuống thân phận Xích gia, lên thuyền rời đi thật xa, vĩnh viễn không trở về nước.

_________________