Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 1




Rốt cuộc vẫn rơi vào trong tay của anh.

Luôn hết lòng che chở tôi, rồi sau đó vứt bỏ tôi không thương tiếc, muốn tôi cút ra khỏi thế giới của anh, tới tới lui lui, cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần.

Khoảnh khắc cuối cùng lúc hạt bụi sắp phiêu tán, cũng như sinh mệnh của tôi đã sắp đi đến cuối con đường, hay cũng như tôi chẳng còn gì để cho anh bóc lột nữa.

Trong căn phòng không một bóng người, từng giọt chất lỏng từ bình truyền dịch theo ống dẫn chảy vào tĩnh mạch tôi, ở trong thân thể tôi lưu động, tôi không thể ăn vô bất kì thứ gì, tôi gầy đến mức chỉ còn bộ xương cốt, hai gò má đã từng trắng nõn mềm mại giờ đây hóp sâu vào, tôi không còn là một tiểu Cận nhi xinh đẹp diễm lệ, cho dù như vậy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Nếu có thứ mà Dương Diệp không thể nắm trong tay, thì thứ đó nhất định là cái chết, nghĩ đến đây, đôi môi cánh hoa khô nứt nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi muốn chết để cho anh chẳng thể nào tra tấn tôi nữa.

Bác sĩ mặc một thân áo trắng toát đứng ở trước giường lật đi lật lại cuốn sổ bệnh án, “Dương Diệp, theo tôi chẩn đoán, tiểu Cận đã bị bệnh ung thư dạ dày.”

Tôi từ tận đáy lòng mỉm cười, cho dù anh không thể tin nhưng chuyện này vẫn là sự thật chẳng thể nào thay đổi, tôi biết anh sẽ không buồn lòng vì tôi đâu, anh chỉ buồn vì chẳng thể tìm được món đồ chơi nào khác có thể nhẫn nhục chịu đựng giống như tôi.

“Ninh Hiên, anh xem kỹ hơn đi, đây không phải là báo cáo bệnh án của cậu ấy đúng không, xin hãy nói cho tôi biết, cậu ấy không bị ung thư dạ dày mà!”

Ninh Hiên vẻ mặt cũng chẳng khá hơn là bao, hắn đã nhiều ngày bị Dương Diệp dày vò mệt nhọc đến ăn không ngon ngủ không yên, hắn lúc trước chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Trương tổng khuôn mặt luôn tươi cười cũng xuất hiện vẻ phiền não của người bình thường.

“Anh không tin tôi cũng được, nhưng cho dù anh có đưa tiểu Cận đến bệnh viện nào đi chăng nữa thì kết quả khám nghiệm cũng vậy thôi, mỗi bản báo cáo vẫn sẽ nói cho anh biết, cậu ấy đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Anh hiện tại nên để cho cậu ấy hảo hảo sống nốt phần đời còn lại mà không phải dùng các loại kiểm tra hóa học, chúng chỉ làm thân thể cậu ấy tăng thêm gánh nặng mà thôi.”

Ninh Hiên biết mình nặng lời, lấy tay lau mặt, “Tôi đi ra ngoài trước an tĩnh một chút, Hàn Viên sắp đến rồi, đừng có mà xung đột với cậu ta nữa đấy.”

Đột nhiên nghe được cái tên Hàn Viên làm cho tôi âm thầm hoảng sợ, không nghĩ đến hắn cũng tới, trong phần kí ức đáng sợ ngày ấy còn thập phần khắc sâu, cho dù hiện tại, thân thể vẫn như cũ không khống chế được hơi hơi run rẩy.

Dương Diệp vóc dáng cao lớn suy sụp đứng lặng yên, hình như đã gầy yếu đi rất nhiều, nhưng so với tôi cũng khá hơn rồi.

Nhìn anh đi đến bên cạnh giường của tôi, đôi mắt vốn mở nhắm nghiền lại, hiện tại tôi cuối cùng cũng có dũng khí phản kháng anh, dù sao tôi đã là người điếc không sợ súng, nhiều lắm thì cũng chỉ tắt thở sớm hơn một chút mà thôi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, không giống như kiểu ôm tàn bạo trước kia mà tựa như ôm một đồ vật dễ vỡ, đồ vật dễ vỡ? Tôi sao lại nghĩ đến cụm từ buồn cười như thế chứ, Dương đại thiếu gia có cả đống tiền, mà tôi chỉ là loại thủy tinh thấp kém, muốn mua bao nhiêu mà chẳng được?

“Tiểu Cận nhi, tại sao lại trở nên như vậy?”

Anh vùi đầu vào hõm vai tôi, tôi cảm nhận được từng giọt chất lỏng ẩm ướt lã chã rơi không ngừng thấm đẫm vạt áo rộng thùng thình, quần áo tôi đang mặc trên người cũng là của Dương Diệp, tất cả quần áo của tôi đã sớm bị Dương Diệp ném ra khỏi cửa.

Đến tột cùng ở trên đời này, cái gì mới là của tôi, vấn đề này, cho dù có dùng cả đời cũng chẳng thể nghĩ ra.

Trước mắt tôi là khuôn mặt anh tuấn của Dương Diệp, không hề bạo ngược, cũng không mang vẻ bỡn cợt, tôi của ngày xưa, thậm chí còn khát khao được chạm vào đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt đó, được hôn nhẹ đôi môi mỏng, được anh ôm vào lòng, mặc kệ anh đối xử với tôi ra sao.

Tôi của hiện tại, ngay cả sức đẩy anh ra cũng không có.

“Tiểu Cận nhi, cậu hận tôi sao?”

Con ngươi đen láy vô tội gắt gao chế trụ tôi, tôi ngây ngốc mờ mịt nhìn sự cố chấp vô nghĩa của anh, con người thật sự không giống động vật, anh trăm phương nghìn kế tra tấn tôi cho đến bây giờ, chẳng lẽ không biết tôi vì hận anh mà ngay cả sống cũng chẳng cần nữa sao? Vì cái gì còn hỏi tôi như thế?

Tôi bị anh ôm vào ***g ngực vẫn im lặng không trả lời, cơn buồn ngủ dần dần bao phủ, Dương Diệp thấy thế, không giống như cách anh lúc trước đặt tôi xuống giường, ngược lại nhẹ nhàng hôn lên vầng trán tôi, điều chỉnh một tư thế tốt nhất để tôi có thể nằm trong ***g ngực anh mà an ổn ngủ.

Sau khi tỉnh lại, Dương Diệp đã không còn trong phòng, nhưng lại có một người làm tôi hít thở không thông, Hàn Viên.

“Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại bị ung thư dạ dày, thật sự không có biện pháp cứu sao?”

Cho tới nay, Hàn Viên trong ấn tượng của tôi chính là xinh đẹp lạnh lùng, quanh người như có một tầng sương lạnh làm cho người ta không dám tới gần, nhưng hắn hiện tại lại giống như một đứa trẻ đứng trước mặt tôi, mái tóc đen dài vẫn rực rỡ mỹ lệ như trước, con ngươi màu xám đậm hàm chứa thương xót nhìn tôi, nếu tôi biết chuyện tôi bị bệnh ung thư dạ dày có thể làm cho bọn họ trở về bộ dạng con người, thì tôi đây nhất định sẽ vái trời khẩn phật cho tôi bị bệnh sớm hơn.

Hàn Viên thật cẩn thận ngồi xuống, kỹ lưỡng quan sát tôi không có gì khác thường, mới thả lỏng vẻ mặt khẩn trương lo lắng, hắn rất sợ sự xuất hiện của hắn sẽ làm cho tôi bị đả kích, xem ra hắn cũng biết hành động tàn bạo của hắn trước kia làm cho tôi đối hắn sợ hãi không thôi, vì cái gì biết rõ ràng sẽ mang đến cho tôi tổn thương to lớn như thế mà bọn họ cứ luôn hết lần này đến lần khác xé nát thể xác và tinh thần của tôi?

Hàn Viên phát hiện ngoài miệng khô nứt, “Muốn uống nước hay không, môi của cậu khô quá.”

Tôi khó khăn gật gật đầu, thân thể nặng nề, cử động liên tục một chút thì cần cổ liền vô cùng mỏi, Hàn Viên ân cần lấy một cây tăm bông cỡ lớn thấm một chút nước xoa trên môi tôi, Hàn Viên cũng giống như Dương Diệp, thích quan tâm vật sở hữu của mình, nhưng lại luôn thô tay vụng chân, có lẽ là cuộc sống đại thiếu gia không cho phép bọn họ làm bất cứ việc nhà nào, cũng có lẽ bọn họ cho rằng không cần phải để tâm đến những món đồ chơi không có giá trị.

Hàn Viên hết sức cẩn thận, thậm chí ngay cả khi hắn phá tan một nhà xí nghiệp lớn cũng không chuyên chú như thế, tăm bông dính nước không cẩn thận chảy vài giọt nước ở trên tai của tôi, Hàn Viên vội vàng dùng cổ tay áo bộ tây trang tốt nhất của hắn lau đi, nhẹ nhàng nói thật có lỗi, tôi vẫn không động đậy để cho hắn xử lý tất cả.

Trong lúc đó không ai mở miệng nói chuyện, Hàn Viên lặng im một hồi, kéo cổ tay áo nhìn cái đồng hồ tinh xảo, “Tôi phải đi, muốn cái gì cứ nói, Cận, tôi sẽ trở lại thăm cậu.”

Khi đi tới cửa, thanh âm Hàn Viên đột nhiên lại truyền tới, ẩn chứa bất đắc dĩ cùng uể oải.

“Tôi biết cậu vẫn yêu Dương Diệp.”

Tôi theo bản năng nghĩ muốn mở miệng phản bác hắn, lại phát hiện yết hầu nghẹn nói không nên lời.

Thấy tôi không phản ứng, khuôn mặt diễm lệ của Hàn Viên nổi lên một tầng ảm đạm, đến tươi cười đều cảm thấy miễn cưỡng.

“Tôi không biết cậu có phải hận tôi, hận Dương Diệp hay không.”

“Thật lòng mà nói, cậu đã trả thù chúng tôi thành công.”

Trong kí ức của tôi đến nay, cuộc sống ăn xin trên đường cũng không quá khó khăn, ai đó thấy tôi tuổi còn nhỏ, thân thể gầy yếu, bình thường cũng chỉ thở dài, ném mấy đồng tiền xu xuống trước chân tôi rồi lắc đầu bước đi. Tôi lặng lẽ nhặt những đồng tiền xu lạnh giá đó, vậy là có thể hôm nay hoặc ngày mai tôi sẽ không phải nhịn đói nữa.

Mặc dù tôi đã mười lăm tuổi, nhưng thân thể nhỏ gầy còn chẳng bằng một đứa học sinh tiểu học, đôi chân trần dày đặc vết chai, tôi đôi khi có một nguyện vọng đó là có thể có được một đôi giày không tốt lắm cũng được để mang trên chân, để cho tôi vào mùa hè có thể thoải mái bước đi trên con đường nhựa nóng rát mà không phải đứng im một chỗ trong bóng râm, để cho tôi vào mùa đông sẽ không còn cảm thấy đau nhức vì lòng bàn chân tê buốt.

Cho dù ở trong mắt người bình thường, đó cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, nhưng đối với tôi mà nói, đó gần như là ước mơ cả đời không thể thành hiện thực, có lẽ tôi với thân phận của một kẻ ăn xin, căn bản không có tư cách hi vọng cầu ước điều gì.

Nếu nói là mùa có thể dễ dàng bỏ mạng nhất thì tôi nghĩ đại khái là mùa đông, các ông cụ cùng tôi ăn xin ở gần đó cũng chống đỡ không nổi từng đợt khí lạnh tràn về, đắp trên mình cái chăn vừa mỏng vừa bẩn, ngủ một cách trầm tĩnh, rốt cuộc không dậy nữa.

Nếu Dương Diệp không vì nhất thời hứng thú, cố ý tham gia vào thế giới của tôi, có lẽ tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ ăn xin thỏa mãn với những đồng tiền lẻ ít ỏi.

Bên ngoài con phố cũ, đường cái luôn luôn xẹ cộ tấp nập nhiều hơn cả người, vì thế tôi luôn cố tránh ra bên ngoài phố kiếm ăn, lần trước có một đứa trẻ ở trên đường bị xe đụng, hai chân vốn đang lành lặng đột nhiên trở nên tàn tật, chủ xe thương nó là một đứa trẻ ăn xin nên cũng bồi thường cho chút tiền.

Có tiền liền xong việc.

Tôi cẩn thận chú ý băng qua đường cái để đến tiệm tạp hóa đối diện mua chút gì đó ăn lót bụng, tôi mạo hiểm đi qua, tiền đồng trong tay đã ướt đầy mồ hôi, bước nhanh xuyên qua khoảng trống tạm thời trên đường xe chạy, tiền đồng không biết từ khi nào lăn ra khỏi lòng bàn tay của tôi, cả người tôi bây giờ chỉ còn lại mấy đồng cuối cùng đó, một lòng thầm nghĩ lập tức chạy đến phía trước chiếc xe nhặt lên.

Tiếng phanh xe sắc nhọn phía sau, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau cực kỳ, sau đó rốt cuộc mất đi ý thức.

“Không nghĩ tới đứa trẻ này xinh đẹp như thế, Diệp, ngươi xem như nhặt được đồ tốt rồi nha.”

Dương Diệp lạnh lùng cười, khuôn mặt mỹ lệ kia rất có mị lực, “Ninh Hiên, cậu ta ngủ đã lâu sao còn chưa tỉnh.”

Ninh Hiên gương mặt nhã nhặn thoáng hiện vẻ dối trá, kinh ngạc nói: ” Dương Diệp ngươi cũng quan tâm người khác sao! Trời chắc sắp mưa to a.”

“Ngươi thì hiểu cái gì, cậu ta không mau tỉnh lại, ta sẽ chẳng thể nào hảo hảo yêu thương cậu ấy.”

Tôi chưa từng bao giờ ngủ sâu giống như hiện tại, tựa như đang ngủ trên đám mây mềm mại, toàn thân bao trùm ấm áp, trên cánh tay một trận đau đớn kéo tôi trở lại hiện thực, tầm mắt hơi hơi hé mở, trần nhà màu xanh nhạt, tôi không phải ở phố cũ sao?

“Cậu ta tỉnh.”

Tầm mắt chuyển hướng nơi phát ra thanh âm, là một nam nhân, hơn nữa còn là một người phi thường đẹp, sợi tóc màu vàng như lễ vật thần ban, ở trước mắt tôi tung bay, tôi được anh ôm lên, bắt đầu ngừng giãy dụa, tôi sợ mùi hôi trên người sẽ làm anh cảm giác chán ghét, không biết tại sao, tôi rất sợ bị anh chán ghét.

“Vừa mới giúp cậu truyền nước biển, tay cậu nhất định bị kim đâm rất đau, cậu cố gắng chịu đựng một chút nhé.”

Thiên sứ màu vàng áp tay trái của tôi vào trong bàn tay to lớn của anh, tôi hoảng hốt chăm chú nhìn anh, đầu choáng váng vẫn chưa thể tiếp nhận hiện thực, qua một lúc lâu, tôi mới chậm rãi thốt ra mấy câu.

“Cám... cám ơn.”

Tôi chưa từng được học hành, ngay cả chữ cũng không biết viết làm sao, chỉ có thi thoảng nghe người này người nọ nói vài câu rồi bắt chước mà thôi, tôi cực kì sợ hãi những lời này không thể biểu đạt được cảm kích trong lòng tôi.

“Không cần nói lời cảm ơn với tôi, sau này tôi sẽ hảo hảo chăm sóc cậu, thương cậu, không để cậu tiếp tục sống cuộc sống như thế nữa.”

“Tôi tên là Dương Diệp, cậu tên là gì?”

Nụ cười trên mặt Dương Diệp thập phần sáng lạn, tôi thẹn thùng lắc đầu, bởi vì tôi không có tên.

“Không muốn nói sao?”

Không biết vì cái gì, sắc mặt Dương Diệp khi đó tựa hồ có chút lo lắng, tôi cuống quít lắc lắc tay, sắc mặt Dương Diệp tức thì dịu xuống, “Cậu không có tên sao?”

Tôi lại gật gật đầu, Dương Diệp cười đến rất vui vẻ, “Ninh Hiên, cậu ta không có tên, thật tốt quá.”

Dương Diệp hôn lên bên gò má của tôi, mặt tôi hiện lên một mảnh đỏ bừng.

“Cậu sau này là của tôi, tiểu Cận nhi.”