Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 28: Tiên giới




Edit: Băng Tâm

Beta: An Lam

Tiên giới mười năm một lần mở hội bàn đào, từ trước đến nay đều hội nhiều tiên gia say sưa chuyện đại sự. Bất kể là người dưới một người trên vạn người như ngọc đế vương mẫu, hay tán tiên tiểu tiên vừa đắc đạo, đều có thể tại đây mà tự do ra vào Dao Trì trong ba ngày

Ngàn vạn năm qua, hội bàn đào luôn là chốn thu hút người tu tiên. Không những được tề tụ tại Dao Trì, nếm quỳnh tương ngọc dịch do vương mẫu nương nương chế riêng, nếm cả cực phẩm đẹp nhất thế gian. Còn có thể nhìn thấy thất tiên nữ thướt tha nhảy múa, đem cả mỹ cảnh độc nhất vô nhị Dao Trì thu hết vào đáy mắt. Cảnh đẹp, nhân khí chi vượng, làm người ta không thể không lưu luyến.

Mây mù bay lượn, hoa tựa gấm. Đứng ở Nam Thiên Môn hùng vĩ nguy nga, Mộng Tịch khó có thể kiềm chế kích động, nàng đã dễ dàng lên tiên giới, mà trước mắt bây giờ lại còn là Nam Thiên Môn! Quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy.

Mộng Tịch vô cùng sùng bái nhìn Dịch Vân Lạc, sư phụ quả là một thượng tiên vĩ đại, có thể mang nàng tự do ra vào thiên đình mà không bị bất cứ kẻ nào ngăn cản, nàng quả là người có phúc phận !

Ánh mắt lóe sáng trong suốt, nàng hỏi:

-Sư phụ, Tịch nhi thật sư có thể vào sao? Nếu như không dễ dàng, Tịch nhi vẫn là nên ở chỗ này chờ người đi.

Dịch Vân Lạc nghiêng người nhìn nàng một cái, gật đầu nói:

-Như vậy cũng được.

Mộng Tịch sốt ruột:

-Sư, sư phụ…

Nàng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, sư phụ sao lại tưởng thật rồi? Ô, không được, ai biết rằng nàng đã chờ mong hội bàn đào này bao lâu. Còn có quả đào thủy linh linh , lần này không ăn được, vậy lại phải chờ mười năm ! Mười năm, không phải mười canh giờ, cũng không phải mười ngày, là mười năm đấy!

Nàng vội vàng đuổi theo, kéo tay áo hắn lại, đáng thương nhìn hắn, rất giống một tiểu hài tử bị khi dễ:

-Người đã đáp ứng mang con vào, người nói không giữ lời…

Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ than nhẹ:

-Lúc nãy không phải là tự ngươi nói phải ở chỗ này chờ vi sư sao? Hiện tại theo ý ngươi , thế nào bây giờ lại thành vi sư nói không giữ lời ?

Mỗi lần nàng chỉ cần một lấy ánh mắt này nhìn hắn, hắn liền không có biện pháp nào khác. Muốn nói giả vờ đáng thương, đồ nhi này của hắn xưng đệ nhị, thì chẳng ai dám xưng đệ nhất nữa.

Mộng Tịch phe phẩy tay áo của hắn, lấy lòng nói:

-Hắc hắc, sư phụ, con đây không phải là nói đùa thôi sao? Hôm nay tiệc lớn như vậy, con lại là lần đầu tiên tới nơi này, người đem một mình con ném ở trong này, cơ khổ không chỗ nương tựa sẽ lạc đường mất. Vạn nhất lão nhân gia người sau khi trở về tìm không được con thì sẽ có nhiều phiền phức! Hơn nữa con lại là người phàm, nếu như bị thiên binh thiên tướng nghĩ lầm con tự tiện xông vào thiên đình, đem con buộc đưa đến trước mặt người, vậy mặt mũi người còn đâu ? Vì thế, vẫn là đem con mang theo bên người, vừa an toàn cho con, mà người cũng yên tâm.

Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ:

-Muốn đi vào cứ việc nói thẳng, đừng tìm nhiều cớ như vậy. Còn nữa, vi sư rất già sao?

Mặc dù hắn cũng đã hơn năm trăm tuổi, nhưng dáng vẻ của hắn vẫn giống hình dáng lúc tu thành tiên thân.

-Không không không, không già không già, tuyệt đối không già.

Mộng Tịch vội vã xua tay:

-Là Tịch nhi nói sai rồi, sư phụ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng không ai bằng, làm sao mà già chứ!

Cảm giác được có người tới gần, Dịch Vân Lạc điềm đạm nói:

-Nhanh lên, hôm nay tiên gia đông đảo, thiên đình lại lớn, cẩn thận lạc đường

-Dạ, đệ tử rõ rồi!

Mộng Tịch dùng sức được gật đầu, cười nghiêng ngả, xem ra sau này tuyệt đối không thể cùng sư phụ nói đùa, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.

Mới vừa vào Nam Thiên môn, phía trước tốp năm tốp ba mấy thần tiên đi tới, rõ ràng đặc thù toàn là ông lão râu bạc.

Mộng Tịch lén lút kéo kéo vạt áo Dịch Vân Lạc, hiếu kỳ nói:

-Sư phụ, bọn họ là ai vậy? Thần tiên ai cũng lớn tuổi như vậy sao?

Nàng lúc trước chưa thấy qua thần tiên, bất quá nàng cũng biết tu tiên không dễ, rất nhiều người học được thiên đạo, tu thành tiên thân lúc, cũng đã qua tuổi năm mươi . Sư phụ tuổi còn trẻ như vậy là có thể đứng hàng thượng tiên, ngoài ra, người duy nhất nàng có thể gặp mặt, cũng là chưởng môn sư bá cùng Viêm Mạch sư thúc, bất quá bọn họ cũng chỉ có thể xem như là bán tiên.

-Người áo lam bên trái chính là Bắc Đẩu tinh quân, nhậm chức đã có hơn năm ngàn năm, chưởng quản vận mạng con người. Bên phải kia là Bắc Đẩu thất tinh quân, bây giờ đã hơn tám ngàn tuổi. Phía sau theo thứ tự là Hựu Thánh linh ứng chân quân, Nam Vực chân nhân, cùng với Đông Nhạc đại đế, bọn họ cũng có hơn vạn tuổi.

Dịch Vân Lạc thấp giọng giải thích.

Mộng Tịch sờ cằm, giả vờ trầm tư :

-Tuổi đều đã cao, vẫn là sư phụ lợi hại, còn trẻ như vậy đã làm tới thượng tiên, thật không hổ là sư phụ ta!

Dịch Vân Lạc không nói gì, những lời này nghe thế nào đều hình như là hắn mới là đồ đệ của nàng thì phải…

***

Mấy thần tiên cười khanh khách đi tới, hướng Dịch Vân Lạc chắp tay:

-Thượng tiên, ta chờ người tới để cung kính bồi tiếp đã lâu.

Dịch Vân Lạc hơi gật đầu đáp lễ, sắc mặt yên lặng :

-Các vị tiên gia khách khí.

Mộng Tịch ở trong lòng không khỏi hãnh diện, sư phụ quả nhiên là sư phụ , mới nghe danh mà các thần tiên đã hướng hắn hành lễ, nhất thời sùng bái đối với hắn cuồn cuộn như nước sông, kéo dài không dứt. Bất quá nếu như nàng hiện tại biết được ngọc đế cùng vương mẫu đều phải đối với sư phụ nàng mà nhượng ba phần, nhất định sẽ không chỉ nghĩ thế.

Các vị thần tiên này nói vài câu khách sáo, Dịch Vân Lạc cũng chỉ gật đầu, vẫn chưa nhiều lời.

Đột nhiên, tư mệnh tinh quân tỏ vẻ chú ý tới Mộng Tịch đứng sau hắn, trước mắt sáng ngời, tiến lên một bước nói:

-Chắc hẳn vị này chính là đồ đệ thượng tiên, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.

-Đúng vậy thượng tiên, vị đồ đệ nhìn qua thông tuệ lanh lợi, cơ linh động lòng người, chắc chắn tương lai sẽ rất rộng mở.

Bắc Đẩu tinh quân cũng phụ họa theo.

Mộng Tịch không ngờ bọn họ nói nhanh như vậy liền chuyển dời đến trên người của nàng, sắc mặt có điểm phiếm hồng cúi đầu.

Nhưng thật ra Dịch Vân Lạc đã sớm nghe nhiều lời nói như vậy, sắc mặt như trước bình thản như nước:

-Tiểu đồ không hiểu quy củ. Tịch nhi, còn không mau tới bái kiến các vị tiên gia.

Mộng Tịch gật gật đầu, đi lên phía trước một bước, thoáng hạ thấp người, sắc mặt đã khôi phục như thường, khóe môi lộ vẻ cười nhẹ, dường như ngày xuân cành liễu ở trong gió nhẹ nhẹ bay:

-Mộng Tịch kính chào các vị tiên gia.

Đã sớm biết nàng theo sư phụ qua đây, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, vì thế mấy ngày trước cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Mấy vị kia thần tiên thấy vậy cười ha ha, hài lòng gật gật đầu, không bởi vì nàng vẫn là người phàm liền khinh thường nàng, ngược lại thích nàng ngay. Đặc biệt tư mệnh tinh quân, móc ra một viên dạ minh châu từ trong ngực có vẻ muốn tặng cho Mộng Tịch.

Mộng Tịch đương nhiên biết đây là bảo vật cực kỳ trân quý, ngay từ đầu cũng không có ý nhận lấy, nhưng cuối cùng khổ nỗi tư mệnh tinh quân cậy già lên mặt, học tính cách tiểu hài tử sinh hờn dỗi, hết cách cuối cùng cũng chỉ có thể nhận. Mộng Tịch thấy hắn tức giận run lên như tiểu hài tử rất đáng yêu, nên đối với vị thần tiên bá bá này có thêm mấy phần hảo cảm thân thiết

Không biết có phải vì sư phụ hay không, mấy vị thần tiên khác cũng cầm rất nhiều bảo vật đưa cho Mộng Tịch như quà gặp mặt. Cũng không thể nhận của người này mà không nhận của người khác, cho nên mới vừa đến thiên đình, đều chưa kịp bước vào Dao Trì, Mộng Tịch đã bội thu trân phẩm .

Vuốt túi càn khôn phình to, len lén liếc mắt một cái nhìn sư phụ, sư phụ hình như không có tức giận, nàng cũng yên tâm thoải mái nhận. Nhiều bảo bối như vậy, mấy ngày nữa phải rời sư phụ một mình xuống núi rèn luyện vạn nhất đụng tới một chút phiền toái gì, cũng ít nhiều có thể phát huy tác dụng. Nghĩ thế, trong lòng Mộng Tịch vui vẻ lên không ít.

Dịch Vân Lạc chỉ là ở một bên nhàn nhạt nhìn bọn họ hướng Mộng Tịch trong tay tắc đông tây, kỳ thực hắn vốn là sao cũng được, bọn họ đã nguyện ý, hơn nữa cũng có thể trợ giúp Mộng Tịch, nhận thì nhận, vì sao lại không thể? Về phần đạo lí đối nhân xử thế này, hắn từ trước đến nay đều không quan tâm

Bất quá thấy Mộng Tịch quay đầu lại mang theo vẻ mừng thầm, lại không khỏi bất đắc dĩ, mới ít đồ thế này là có thể làm cho nàng cao hứng như vậy? Nếu như hắn ngày nào đó nói cho nàng biết, phía sau tĩnh thất của hắn còn có một mật thất, bên trong có các món đồ so với các thứ này càng hiếm lạ, trân quý hơn bảo bối, nàng có phải hay không sẽ phát điên?

Nhìn nàng mới vừa rồi còn yên lặng một câu nói cũng không nói, hiện tại đã cùng tư mệnh tinh quân thân nhau, dáng vẻ như quen biết đã lâu, Dịch Vân Lạc sắc mặt có chút trầm thấp. Đồ đệ của hắn thế nào dễ dàng như vậy liền bị mua chuộc? Có phải hay không chờ sau khi trở về, hắn cũng phải tặng nàng vài món bảo bối, thu hồi lại hảo cảm nàng giành cho mấy lão già này?

Dịch Vân Lạc bị ý nghĩ của mình làm ngây ngẩn cả người, thế là càng thêm bất đắc dĩ … Hắn đường đường thượng tiên tiên giới, cao nhất lục giới, thế nhưng cũng sẽ có một ngày muốn đòi niềm vui của đồ đệ mình? Bất giác thở dài.

Đúng vào lúc này, đằng xa một lão già đầu tái nhợt đi tới, râu nhìn qua so với tóc còn dài hơn, trong lòng Mộng Tịch càng thêm xác định ý tưởng của nàng: thần tiên thiên giới quả thực tuổi già, sư phụ quả thực tuổi còn trẻ!

Tay hắn cầm một thanh phất trần mềm mại, nhìn qua hiền lành, nhưng thật ra cùng Hạo Huyền có vài phần tương đồng. Hắn đi tới trước mặt Dịch Vân Lạc, cũng hơi chắp tay:

-Thượng tiên, thượng đế bệ hạ biết được lần này bàn đào thịnh hội ngươi tất sẽ tới, vì thế đặc biệt sai lão phu tới đây, xin ngươi đi cùng một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Dịch Vân Lạc nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn Mộng Tịch đang níu chặt râu tư mệnh tinh quân vui đùa, vừa mới chuẩn bị hỏi nàng có muốn hay không cùng đi vào, lại bị tư mệnh tinh quân cướp trước một bước nói:

-Thượng đế bệ hạ mời, để đồ đệ đi có nhiều bất tiện, hay để lão phu dẫn nàng tới Dao Trì được rồi, thượng tiên cứ việc đi đi, không cần phải lo lắng.”

Dịch Vân Lạc nghĩ cũng thấy có lý, Mộng Tịch cũng không ý kiến, liền gật đầu nói:

-Vậy làm phiền Tư Mệnh tinh quân.

Lúc xoay người rời đi lại truyền cho Mộng Tịch ám chỉ, bảo nàng phải ngoan ngoãn chờ hắn, không được gây rối, có việc liền dùng ngọc bội đến tìm hắn. Đồ đệ này từ nhỏ đã gặp nhiều rắc rối, hắn thật không yên tâm lắm.