Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 68: Giống nhau




Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Sư huynh, tại sao trong này chỉ có một mình huynh, Hạo Khiên ca ca đâu?

Mộng Tịch bị Mộ Dung Diệc Hàn ôm chặt đến nỗi không thở nổi, cố gắng dùng sức giãy ra từ trong ngực hắn.

Trong tay không còn người, tâm của Mộ Dung Diệc Hàn cũng trở nên trống không, nên giẫn hờn nói:

-Nàng chỉ biết lo lắng cho Hạo Khiên ca ca của nàng thôi sao?

-Tất nhiên là không phải như vậy mà! Sư huynh, muội cũng rất lo lắng cho huynh!

Nghe thấy giọng nói giận hờn của hắn, Mộng Tịch sốt ruột nói.

Mộ Dung Diệc Hàn hừ lạnh:

-Phải vậy không? Vậy tại sao khi nàng nhìn thấy ta, mà câu đầu tiên không phải hỏi ta, mà ngược lại hỏi hắn?

Mộng Tịch vô cùng ủy khuất nói:

-Không phải bây giờ huynh vẫn tốt đây sao? Hai người đều bị thương nặng, mấy ngày nay ta không được nhìn thấy hai người, ta vẫn luôn rất lo lắng, sợ hai người có chuyện gì đó ngoài ý muốn… Hiện tại nhìn thấy huynh không có việc gì, ta rất vui, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Thế nhưng Hạo Khiên ca ca còn bị thương nặng hơn huynh rất nhiều, lại thay muội cản một chưởng, muội sợ huynh ấy…

Mộng Tịch nói mà viền mắt đã có chút phiếm hồng.

Trong lòng Mộ Dung Diệc hàn đau xót mà kéo nàng vào gần lại một chút, ôn nhu thay nàng lau đi giọt nước trên khóe mắt:

-Đừng khóc, là ta không tốt, ta không nên giận giữ với nàng.

Chỉ cần là nàng vừa khóc, thì tim hắn sẽ luống cuống theo.

Mộng Tịch lắc đầu:

-Không, ta không trách huynh, là ta quá nóng lòng. Sư huynh, thương thế của huynh sao rồi? Có còn đau hay không? Bọn họ có làm khó huynh không?

-Ta không có việc gì, chỉ là cả người bị phong bế nội lực, khó trốn đi mà thôi. Bất quá ba bữa mỗi ngày đều có người đưa cơm tới, ngoại trừ bị nhốt trong gian phòng này, mất đi tự do, thì cũng không có cái gì khác.

Mộ Dung Diệc Hàn nhìn bốn phía, đãi ngộ này xem ra cũng không tệ, chỉ có duy nhất một cái là không có cửa sổ, làm cho hắn không biết ngày giờ gì. Chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chuyện bọn họ đưa cơm tới mà phán đoán mấy ngày mà thôi.

Nhìn khuôn mặt gầy đi của Mộng Tịch, thì Mộ Dung Diệc Hàn bỗng nhiên la lên:

-Vậy nàng thì sao? Bọn họ có khi dễ nàng hay không?

Mộng Tịch cười cười:

-Huynh yên tâm đi, Minh Ảnh đối với ta rất tốt, nếu không thì tại sao ta có cơ hội gặp được huynh !

-Minh Ảnh?

Mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày hỏi.

Mộng Tịch gật gật đầu:

-Là nam nhân bắt chúng ta tới đây. Đêm nay cũng là do hắn dẫn ta tới.

Con ngươi trong veo mang theo một chút bất an, Mộ dung Diệc Hàn bắt lấy tay Mộng Tịch:

-Vậy hắn… Có đối với nàng như vậy hay không?

-Không… không có !

Mộng Tịch cúi đầu, nếu không có cái ôm kia thì đúng như vậy nha!

-Đúng rồi, sư huynh, vì sao cái địa lao này lại kỳ quái như vậy?

-Đúng vậy, chẳng lẽ huynh không biết sao?

Mộng Tịch kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ hiểu được một chút. Nhìn xung quanh, nếu như không đi ra ngoài, vẫn chỉ ở bên trong, thì cũng chỉ là một gian phòng đơn giản bình thường mà thôi, ngoài việc không có cái cửa sổ nào, thì không có cái gì khác thường cả.

Thời gian kế tiếp, Mộng Tịch chỉ đơn giản đem những sự tình mấy ngày qua nói cho Mộ Dung Diệc Hàn biết, làm cho hắn nghe được mà cũng hết hồn. Mộng Tịch lại đem kế hoạch mà nàng cùng Thi Vương đã thương lượng nói cho hắn, còn có chuyện hai người bọn họ len lén giải trận pháp, rồi chuyện này bị Minh Ảnh phát hiện, cùng với sự tình nàng được Minh Ảnh mang đến đây, tất cả đều nói cho Mộ Dung Diệc Hàn biết. Và cũng bao gồm những gì nàng biết về cái địa lao này, làm cho Mộ Dung Diệc Hàn nghe xong cũng phải kinh ngạc một phen.

Nhưng Minh Ảnh ngược lại cũng không thúc giục nàng, chỉ lẳng lặng đứng chờ ở bên ngoài.

-Nếu là như vậy, thì Hạo Khiên nhất định là bị giam ở chỗ bên cạnh. Bọn họ quả thực có âm mưu, cũng không ngu xuẩn đến mức đem chúng ta nhốt cùng một chỗ.

Sau khi nghe những chuyện Mộng Tịch nói xong, trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn vẫn còn chút lo sợ bất an.

-Đúng vậy! Mà còn có chuyện này nữa, sư huynh, Thi vương nói hắn có thể ngửi thấy được rất nhiều hơi thở của người sống, huynh ở trong này đã mấy ngày, có biết những ai bị bắt tới không?

Mộ Dung Diệc Hàn cẩn thận nghĩ lại, chau mày nói:

-Hình như mấy ngày trước ta quả thực là có nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết, tựa hồ là còn xen kẽ cả thanh âm của xích sắt. Chỉ là ta cũng không thật sự xác định. Mà theo những gì nàng nói, vậy thì có khả năng không chí có mỗi ba chúng ta bị bắt tới đây. Mà giọng nam kia rất hùng hồn hữu lực, ta nghĩ là người này chí ít cũng công lực khá thâm hậu.

Công lực khá thâm hậu, vậy là ai ? Mộng Tịch cố gắng đem những chuyện kia xâu chuỗi lại, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tinh quang, chẳng lẽ người này là Mạnh chưởng môn? Lúc ba người họ bị Minh Ảnh và Tử Dạ đánh lén cũng cách đoàn người phái Thanh Thành không xa, chẳng lẽ bọn họ phát hiện động tĩnh đến tiếp ứng, sau đó cũng bị bắt tới đây?

Nếu như vậy thì, sự tình có thể sẽ phức tạp hơn nhiều. Mạnh Tiêu Nhiên, Mạnh Lăng Côn, Thực tâm độc, Ma giới, Tử Dạ… Những chuyện này rốt cục có quan hệ như thế nào a?

-Sư huynh, trước tiên huynh vẫn cứ ở đây, ta phải đi thôi, nếu không Minh Ảnh sẽ nghi ngờ, ta nhất định sẽ tìm chờ hội để đến thăm huynh! Đầu tiên huynh ăn cái này vào, nó sẽ giúp huynh khôi phục ngũ thành nội lực. Thế nhưng huynh cũng không thể vọng động, ở bên ngoài thủ vệ rất sâm nghiêm, huynh muốn cũng không ra được. Huynh nhấtđịnh phải chờ ta quay lại!

Mộng Tịch đứng lên, từ trong quần áo lấy ra một cái bình nhỏ, để vào trong tay Mộ Dung Diệc Hàn.

Nhưng Mộ Dung Diệc Hàn lại nhanh chóng cầm lấy tay nàng, hai hàng lông mày khóa chặt:

-Không được! Nàng lưu lại đây đi! Một mình nàng ở bên ngoài quá nguy hiểm.

Khẽ vỗ lên tay hắn, Mộ Dung Diệc Hàn cười nhợt nhạt:

-Không có chuyện gì đâu, ta tự có chừng mực, huống hồ muội còn có Thi Vương, Huynh không cần lo lắng cho ta.

Đi ra ngoài, Minh Ảnh vẫn đứng chờ nàng. Sau khi Mộng Tịch đi đến bên cạnh hắn, Minh Ảnh nhìn nàng thật sâu một cái, cũng không nói gì, chỉ dẫn nàng đi qua mấy khúc ghẹo, liền tối một nhà lao khác. Cũng đồng dạng cùng một động tác, bảo thủ vệ mở cửa ra.

Mộng Tịch không biết ôm theo tâm tình như thế nào mà đi vào, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy bóng lưng đơn bạc quen thuộc kia, nàng đã không kìm chế được mà nhào tới ôm hắn.

-Hạo Khiên ca ca…

-Nha đầu ngốc, muội khóc cái gì?

Hạo Khiên xoay người lại, môi tái nhợt, cả người suy yếu nói.

Mộng Tịch chui đầu vào trước ngực hắn, nàng chỉ biết nức nở khóc. May mà huynh ấy không có việc gì, may mà huynh ấy vẫn còn sống, nghĩ đến cái chưởng kia, thật là hù chết nàng!

-Khụ khụ…nếu muội vẫn ôm chặt như vậy, sợ là ta bị nghẹn chết mất!

Hạo Khiên có chút buồn cười, sờ lên tóc nàng.

Buông lỏng lực đạo của tay ra, Mộng Tịch ngẩng đầu lên, hai ắt phiếm hồng giống như tiểu bạch thỏ:

-Huynh mới là ngu ngốc ! Vì muội mà ngay cả mạng của bản thân cũng không muốn! Hại muội mấy ngày nay đều không ngủ ngon được, hằng đêm đều gặp ác mộng vì lo lắng cho huynh!

-Được, được, ta là đứa ngốc. Vì muội, ta cũng nguyện ý làm một đứa ngốc.

Hạo Khiên cười giống như một bộ ba xuân thủy, thanh âm làm cho nhân tâm ấm áp.

-Sau này không cho phép huynh ngốc như vậy nữa!

Mộng Tịch nắm chặt quả đấm nhỏ.

-Được.

-Cũng không cho phép huynh không quan tâm đến tính mạng của mình.

Hạo Khiên gật đầu.

-Muội càng không muốn huynh vì muội mà lại bị thương! Bằng không chờ cho vết thương của huynh khỏi rồi, mặc kệ huynh trốn đến chỗ nào, muội cũng sẽ tìm được huynh, sau đó…

Mộng Tịch bỗng nhiên không nói nữa.

Hạo Khiên nhẹ nhàng ôm nàng:

-Được, tất cả mọi chuyện muội muốn, ta đều đáp ứng muội. Mặc kệ là chuyện gì, đều sẽ theo ý muội.

-Những lời này chính là do huynh nói, không được nuốt lời!

Mộng Tịch không chút khách khí nào đem nước mắt của mình cọ cọ ở trước ngực của Hạo Khiên, Mộng Tịch mơ hồ nói, có chút không rõ ràng.

… …

Thời gian gặp nhau luôn ngắn, nhưng Mộng Tịch vẫn phải lưu luyến cáo biệt Hạo Khiên. Mặc dù huynh ấy đáp ứng nàng rất nhiều việc, nhưng là trong lòng Mộng Tịch vẫn còn rất ê ẩm, không có tư vị gì.

Lúc trở về cái thông đạo dài dằng dặc kia, tâm của Mộng Tịch càng thêm cô tịch, cũng càng trầm trọng hơn.

Kế hoạch của nàng dường như đã bị rối loạn trong khoảnh khắc, thảo nào Minh ảnh không hề lo sợ nàng gặp được bọn họ. Bởi vì cho dù nàng biết phương pháp đi vào đây, thì cho dù một lần nữa xông vào cứu người, thì một điểm cơ hội cũng không có.

Chẳng lẽ, những ngày kế tiếp, nàng vẫn tiếp tục sống ở đây sao, mà nàng chỉ có thể lo lắng suông, ngồi một bên mà bất lực sao?

Đi ra khỏi đình trúc, Mộng Tịch bỗng nhiên cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, không thể chờ đợi được xoay người lại. trong khoảnh khắc nháy mắt đó, xung quanh giống như không có bất luận người nào, cũng không có cái gì khác, tất cả đều như dừng lại.

Thân hình thẳng tắp của Mộng Tịch đứng đó nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đứng cách đó không xa, mà hắn cũng đang đứng đó nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, cao không thể với tới.

Mộng Tịch nhìn không chớp mắt, mà Minh Ảnh bên cạnh cũng bị chấn động mạnh. Chuyện này , làm sao có thể…

Nhìn thấy người kia dang hai tay ra, Mộng Tịch không chút do dự, lập tức hướng hắn chạy tới. Dựa vào lồng ngực rắn chắc cao ngất của hắn, Mộng Tịch thì thào nói:

-Sư phụ, người đã đến rồi.. con biết, người nhất định sẽ tới…

Mộng Tịch theo thói quen hít lấy mùi hoa đào nhàn nhạt trên người hắn, nhưng là, vì sao lại không có… Hình như, có cái gì không đúng…

Mộng Tịch từ trong lòng hắn nhảy ra ngoài, lau khô nước mắt tên mặt:

-Ngươi không phải sư phụ. Ngươi rốt cục là ai?

– Ha ha ha, quả nhiên không hổ là đồ đệ của Dịch Vân Lạc. nhanh như vậy đã phát hiện ra!

Ứng Bá Thiên ngửa mặt lên trời cười to, cả trời đất đều bị rung chuyển.

Khẩu khí cuồng ngạo như vậy, trong lòng Mộng Tịch đã sáng tỏ vài phần, lại quay đầu nhìn ánh mắt của Minh Ảnh, làm cho nàng càng thêm xác định. Mộng Tịch lui về sau một bước nói:

-Ngươi là Ma Quân – Ứng Bá Thiên!

-Nhãn lực tốt !

Ứng Bá Thiên vung tay lên, bạch y trên người ngay lập tức thay thành hắc y bình thường, chỉ là dung mạo vẫn như trước không đổi.

– Ngươi vì sao muốn giả dạng bộ dáng sư phụ để lừa gạt ta?

Nhìn gương mặt quen thuộc mà nàng tưởng niệm đã lâu, cho dù một chút Mộng Tịch cũng không sợ hãi.

-Ha hả, ngươi bảo ta giả dạng sư phụ của ngươi sao? Vậy tại sao ngươi không đi hỏi sư phụ ngươi, tại sao hắn lại muốn giống với bộ dáng của ta ?

Ứng Bá Thiên khinh miệt cười, thần thái cùng ánh mắt của Mộng Tịch cho hắn biết, tin tức mà Tử Dạ báo cho hắn đã có thể xác định.

Quả nhiên là như vậy. Dịch Vân Lạc, chắc chắn ngươi không bao giờ nghĩ tới chuyện này đi! Hảo đồ đệ mà nhiều năm nay ngươi dạy bảo, cư nhiên lại đi yêu chính sư phụ của mình! Nếu như chuyện này truyền đến tai của lục giới, ta muốn xem bản mặt của Thương tiên ngươi còn có thể để ở đâu?

Ha ha ha, không nghĩ tới thượng tiên cao cao tại thượng, không ai sánh nổi – Dịch Vân Lạc, thế nhưng cũng có một ngày ta nắm được nhược điểm của ngươi!

-Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì?

Mộng Tịch vô cùng khiếp sợ lui về sau mấy bước, không thể tin được những lời Ứng Bá Thiên nói.

-Có ý gì sao? Vậy thì sau này ngươi hãy đi hỏi sư phụ của ngươi đi! Mà hắn hẳn là đã đến !

Ánh mắt đen kịt như mực, sắc bén mà thâm thúy của Ứng Bá Thiên nhìn về nơi xa kia. Tay vung lên một cái, Mộng Tịch đã bị hôn mê bất tỉnh.

*****

Bên ngoài Ma Cung, Dịch Vân Lạc nhìn bóng dáng từ phía xa bay đến. Trang phục Dịch Vân Lạc vẫn là một màu trắng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu dật. Quanh thân hắn có một vòng nhân sắc quang mang nhàn nhạt, ở trong trời đêm, là cho cả người hắn giống như một vầng trăng lớn, chiếu sáng mọi phương.

-Không biết Thượng tiên đến đây, là có chuyện gì a?

Ứng Bá Thiên đứng ngay trước mặt Dịch Vân Lạc, nhìn thẳng về phía hắn.

-Mau thả Tịch Nhi ra.

Dịch Vân Lạc cũng nhìn thẳng vào Ứng Bá Thiên, nhưng cũng tựa hồ không có nhìn hắn. Thanh âm thanh đạm yên tĩnh, không gợi nổi một tia rung động.

-Hóa ra là vì chuyện này? Thế nào, ngươi sợ đồ đệ ngươi ở chỗ ta, sẽ gặp được chuyện gì không tốt sao?

Dịch Vân Lạc không nói gì, chỉ nhìn về phương xa. Hắn vốn không muốn cùng người khác nói chuyện quá nhiều, mà với Ứng Bá Thiên lại càng không có gì đê nói.

Đối với thái độ của Dịch Vân Lạc, Ứng Bá Thiên cũng đã tập mãi thành thói quen, cũng không có nghi ngờ, mà trực tiếp thăm dò:

-Hay là ngươi cảm thấy, khi bên người ngươi không có nàng ta, cuộc sống như thế làm cho ngươi không quen? Nếu như ta cũng có một người như vậy ở bên ta, hằng ngày rót nước bưng trà, giặt quần áo làm cơm, bên người là một tiểu đồ đệ lại giống như hiền thê lương mẫu, mà khi nàng rời khỏi ta, ta cũng sẽ không quen !

Vừ nói, trên mặt Ứng Bá Thiên còn cố tình mang biểu tình khát khao, mơ mộng, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm quan sát biểu tình của Dịch Vân Lạc.

-Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?

Nghe thấy bốn chữ “Hiền thê lương mẫu”, Dịch Vân Lạc phẩy tay áo một cái, ánh mắt mang theo ngọn lửa nhìn về phía Ứng Bá Thiên. Chân mày nhíu lại, vẻ mặt tức giận, mà trong lời nói cũng kèm theo vẻ giận giữ.

-Chẳng lẽ không đúng sao? Nhưng mà nàng ta…

Thấy được thái độ khác thường của Dịch Vân Lạc, đầu tiên là Ứng Bá Thiên bị kiềm hãm, nhưng sau đó đột nhiên lại không nói nữa, trong lòng bỗng nảy ra một mưu kế. Nếu như vậy, có phải càng thú vị hay không?

Dịch Vân Lạc nghiêng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt:

-Nếu như ngươi dám làm nàng mất đi một sợi tóc, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Nhớ tới lời nói của nàng trước khi đi, lúc mình trước khi xuất quan, nhất định sẽ mang một Mộng Tịch không thiếu một sợi tóc nào trả về cho hắn, trong lòng Dịch Vân Lạc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ứng Bá Thiên hừ lạnh:

-Dịch Vân Lạc, trước đây ngươi nói ngươi vì thiên hạ sẽ giết ta, mà bây giờ ngươi còn nói sẽ vì một nữ nhân mà không tha cho ta. Từ lúc nào mà nữ nhân này có thể được ngươi đặt ở trong lòng, mà nàng lại cùng với thiên hạ của ngươi trọng yếu như nhau ?

Thân thể Dịch Vân Lạc đột nhiên chấn động mạnh, hai tròng mắt trong suốt như ngọc lưu ly, lại bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ. Giống như một ngọn lửa nhỏ trên thảo nguyên bao la rộng lớn, mặc dù rất nhỏ, nhưng nó chỉ cần một ngọn gió thổi qua, liền có thể hóa thành một ngọn lửa hừng hực, có thể cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Đối với phản ứng như vậy của Dịch Vân Lạc, tự hồ là Ứng Bá Thiên rất hai lòng. Khóe miệng hơi giương lên hưởng thụ, biểu tình của hắn chợt thay đổi:

-Ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm? À, ta đã biết, ngươi nhất định là đã rất lâu rồi với thấy lại được gương mặt giống ngươi như đúc? Có phải cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc hay không? Có phải rất hoài niệm thời gian ngươi cùng với gương mặt này ở chung một chỗ? Thế nào, nhưng nhìn biểu tình của ngươi, hình như là không muốn nhớ đến ta? Hay là đã lâu lắm rồi, ngươi cũng đã quên đi? Dường đường là thượng tiên của tiên giới, mà trí nhớ của ngươi sao lại kém như vậy? Vậy ngươi có còn nhớ, hai chúng ta rở thành địch nhân như thế nào hay không? Ngươi có muốn ta nhắc nhở cho ngươi một chút…

P/s: Rốt cuộc thì ân oán của Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên là gì? Mong mọi người cùng đón xem chương sau!!!