Một Bước Lên Tiên

Chương 1035: Tối đen




Quả nhiên, người mặc áo khoác kia bỏ mũ xuống lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn tinh tế.

Cô ta chính là Vân Anh.

Vân Anh khẽ lắc đầu: “Anh khiến tôi ngạc nhiên quá, là do tôi đã đánh giá thấp anh, tôi rất tò mò, từ lúc nào mà anh phát hiện ra kế hoạch của tôi?”

Kế hoạch đó chính là cô ta giết Cát Xa sau đó giá hoạ cho anh.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừng một tiếng: “Tôi không thể không thừa nhận là kế hoạch của cô rất hoàn mỹ, lúc mới bắt đầu tôi không hề nghi ngờ nhưng sau khi tôi nhìn thấy Cát Xa đột nhiên bị chết thì mới suy nghĩ kỹ lại”.

“Cái chết của hắn ta quá mức dễ dàng, hơn nữa từ sau khi tôi với cô quen nhau thì mỗi một việc xảy ra bên cạnh mình đều có liên quan đến việc này, cũng tức là nói, những việc này đều để cho tôi trở thành người có liên quan, thiếu một việc cũng không được”.

“Những việc này đủ để khiến người khác càng tin tưởng vào việc tôi có lý do để giết Cát Xa”.

Nghe thấy những câu này, Vân Anh mỉm cười nói: “Đúng, quả thực là như vậy, nhưng cũng đã muộn rồi, cho dù anh không chết thì tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi”.

“Mà anh bây giờ, có thể đi chết được rồi”.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.

Bên cạnh anh đã không còn vũ khí nào nữa, đao của anh đã bị vỡ nát lúc quyết đấu với chú Dương rồi, mà Vân Anh đã gần đạt đến cảnh giới Thần võ rồi, cô ta mạnh hơn anh rất nhiều.

Hơn nữa, anh nghĩ kỹ lại một lượt, hiện nay nhóm cao thủ ở thành phố Thiên Bắc đều không có ai là đối thủ của Vân Anh, cho nên bọn họ gần như không thể cứu được mình.

Mình lần này thực sự không thoát được rồi.

Mà chính vào lúc này, đột nhiên Vân Anh lại nói: “Nhưng tôi đã từng hứa với một người, không tiết lộ sự tồn tại của người đó với bất cứ ai, cũng sẽ không tự tay giết anh ở thành phố Thiên Bắc”.

Đột nhiên Bạch Diệc Phi như bừng tỉnh, người đó sợ rằng chính là Tân Thu.

Nhưng bất kể Tân Thu và Vân Anh nói gì với nhau, Vân Anh cũng đã đồng ý không tự tay giết anh, mà với thủ đoạn của Vân Anh nếu muốn giết mình thì cũng không phải là không thể.

Quả nhiên như vậy, Vân Anh lại mỉm cười nói: “Chỉ đồng ý là tôi không ra tay với anh, nhưng tôi chưa đồng ý là người của tôi không ra tay với anh”.

Tiếp sau đó, một người khiến Bạch Diệc Phi thấy rất quen mắt liền bước từ trong đám đông ra.

“Bạch Diệc Phi, lâu quá không gặp”, Liên Âm mỉm cười với Bạch Diệc Phi.

Nhìn thấy Liên Âm, đột nhiên Bạch Diệc Phi nổi lên ý muốn giết người!

Anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc ở Nam Môn, nhớ lại Tùng Lệ Tư, nhớ đến cái chết thê thảm của cô ta.

Tất cả mọi thứ đều là do Vân Anh gây ra, mà Liên Âm cũng đã tham dự trong đó.

Tình huống bây giờ với Bạch Diệc Phi mà nói là chết chắc.

Nhưng Bạch Diệc Phi gần như không hề thấy sợ hãi mà ngược lại tròng mắt của anh còn dần biến thành màu đỏ và mang đầy sát khí nhìn chằm chằm Liên Âm: “Đúng là lâu lắm không gặp, tôi còn tưởng anh chết rồi!”

“Trùng hợp, tôi cũng nhớ anh”, Liên Âm cười tiến lên một bước.

Bạch Diệc Phi đột nhiên quát lên: “Tốt lắm, hôm nay chúng ta hãy giải quyết hết nợ nần đi, tôi sẽ giết anh!”

“Anh có khả năng này không?”, Liên Âm khinh bỉ nói.

Liêm Âm là một cao thủ cấp một cao cấp, cao hơn Bạch Diệc Phi hẳn một cấp, hơn nữa hắn còn là người của phái Phi Tinh, mang trong mình tuyệt kỹ võ công đặc thù của phái Phi Tinh khiến thực lực của hắn cao hơn rất nhiều.

“Tôi có!”

Bạch Diệc Phi gầm lên một tiếng giận dữ nhưng lại xoay người bỏ chạy thật nhanh.

Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra.

Cái quái gì vậy?

Vừa mới đây còn gào thét nổi điên đòi giết mình, kết quả lại là xoay người bỏ chạy?. ngôn tình ngược

Mọi người đều ngây ra một lúc, cuối cùng Liên Âm phản ứng lại trước nhất hét lên: “Đuổi theo cho tôi!”

Sau đó cả đám người liền đuổi về hướng Bạch Diệc Phi bỏ chạy, đến Liên Âm cũng đuổi theo cùng.

Vân Anh khẽ nhíu mày: “Tên Bạch Diệc Phi này quá mức giảo hoạt, mọi việc phải cẩn thận!”

Bạch Diệc Phi dứt khoát xông về phía nhà xe dưới hầm, nhưng mà đúng như những gì anh đoán, nhà đỗ xe này không có xe.

Hơn nữa liếc mắt qua nhìn thì nhà xe này không rộng, đại khái cũng chỉ đỗ được hơn mười chiếc xe mà thôi.

Mà một bên tường của nhà xe có một cánh cửa.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy đến trước cửa nhưng anh không hề mở cửa chạy ra bên ngoài mà xoay người lại đối diện với mấy chục tên cao thủ kia.

Liên Âm cũng đã đuổi kịp: “Bạch Diệc Phi, ở đây không có chỗ cho anh trốn nữa đâu”.

Mà trên mặt Bạch Diệc Phi lúc này hầu như không có chút phẫn nộ nào, thậm chí đến một chút hoảng hốt cũng không có, trông anh bây giờ rất bình tĩnh: “Tôi rất tò mò, các người đã bắt tay với Vương Giai từ lúc nào vậy?”

Liên Âm cười nói: “Đến nước này rồi, chẳng lẽ anh còn cho rằng mình có thể sống sót mà thoát được ra ngoài à?”

“Tôi khuyên anh tốt nhất nên khoanh tay chịu trói đi, như vậy thì sẽ đỡ phải chịu khổ, dù sao thì cũng phải chết, biết nhiều thế thì cũng để làm gì đâu?”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười, nói: “Bây giờ tôi rất muốn biết, sư phụ của anh có biết anh đã đầu quân cho Liên minh võ giả chưa?”

Lời vừa dứt, mặt của Liên Âm biến sắc ngay sau đó liền gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết anh ta!”

Đám cao thủ phía sau lưng hắn đều xông về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lại đột nhiên xoay người, một tay đấm mạnh lên tường.

Mặt tường đó là một máy biến áp, sau cú đấm của anh thì mặt tường đã vỡ nát sau đó lộ ra công tắc nguồn điện của cả toà nhà trường mầm non và nhà xe dưới hầm.

“Phụt!”

Ngay lập tức tất cả đèn điện đều tắt ngóm.

Ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra, tất cả mọi người đều chỉ thấy một màu tối đen.

Mà trong mắt Bạch Diệc Phi vẫn không khác gì ban ngày, anh có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào trong hầm để xe từ phía cửa ra vào, mà ánh sáng này đã đủ để anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

“Con mẹ nó! Anh ta tắt công tắc nguồn rồi!”

“Mau lên! Mau chặn cửa ra lại, đừng để anh ta chạy thoát!”

“Mau mở đèn pin lên!”

Cả đám người miệng năm miệng mười nói.

Bạch Diệc Phi có thể nhìn thấy rất rõ ràng bọn họ đang mò mẫm xung quanh, khi anh nhìn thấy có người mò được điện thoại định bật đèn lên thì anh liền nhanh chóng xông qua đấm mạnh một cú lên đầu hắn ta.

Người nọ bị đánh bay ra ngoài sau đó va mạnh vào đám cao thủ phái sau.

Mà đám người này hầu như không thể phát giác ra Bạch Diệc Phi đang ở bên cạnh bọn chúng, bọn chúng vẫn còn đang mải mò mẫm trong bóng tối, thậm chí còn có người tưởng người bên cạnh là Bạch Diệc Phi mà đánh lẫn nhau.

Liên Âm lập tức đẩy một tên cao thủ bên cạnh mình ra, hắn đi về phía trước mấy bước nhưng không may lại đứng ngay phía trước mặt Bạch Diệc Phi.

Không những như thế, lưng của hắn còn quay về phía Bạch Diệc Phi, trong tình huống anh nín thở thì hắn ta không thể nhận ra Bạch Diệc Phi đang đứng ở phía sau lưng mình.

Hắn nói: “Bạch Diệc Phi, chúng tôi đều không nhìn thấy, nếu ra tay thật thì một mình anh phải đấu với tất cả chúng tôi cũng không tiện, phải không?”

Ngay sau đó, hắn tóm một người bên cạnh mình nhỏ giọng nói: “Mau đi tìm công tắc nguồn điện!”

Người nọ liền gật đầu mò mẫm đi về phía công tắc nguồn điện.

Bạch Diệc Phi ở ngay bên cạnh hắn ta, yên lặng nghe bọn họ thì thầm.

Đợi sau khi Liên Âm dặn dò xong rồi lại đứng quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, anh liền không hề do dự ra tay.

Anh dùng hết sức và ám kình trong người nhắm chuẩn vị trí tim ở phía sau lưng rồi đánh qua.

Liên Âm lúc này gần như không thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến mức cho dù Liên Âm có nghe thấy tiếng gió thì cũng không kịp tránh nữa, hắn chỉ có thể tiến về phía trước một bước.

Nhưng chỉ một bước này cũng đã đủ để cứu được mạng của hắn.

Mặc dù Bạch Diệc Phi có thực lực của một cao thủ cấp một trung cấp, Liên Âm là cao thủ cấp một cao cấp nhưng một cao thủ cấp một cao cấp cũng không thể chịu được sức mạnh của một cao thủ trung cấp.

Ngoại trừ Vân Anh, cô ta chuyên tập cơ thể mình đồng da sắt.

“Phụt!”

Liên Âm bị đập trúng lưng nên ngã nhào về phía trước sau đó nôn ra một ngụm máu.

Cho nên tất cả mọi người đều hỗn loạn cả lên.

Bọn họ hoảng hốt bảo vệ chính mình nhưng lại bắt đầu đánh giết lẫn nhau.

Mà cái người đi tìm công tắc nguồn điện đã bị Bạch Diệc Phi thẳng tay đánh chết.

Liên Âm nằm bò trên mặt đất gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, làm sao mà mày lại nhìn được vậy?”