Một Bước Lên Tiên

Chương 771: Cái giá phải trả khi chọc giận tao




Người dẫn chương trình sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Diệc Phi thì trầm tư suy nghĩ.

Gã vẫn chưa lên tiếng thì ông Khúc đã hừ lạnh nói: “Ai biết được có phải thật không, ngộ nhỡ người nhà họ Hồng đi theo anh mà không lấy được tiền thì chẳng phải nhà họ Hồng tổn thất lớn sao?”

Người dẫn chương trình nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Thằng nhóc này, tưởng nhà họ Hồng chúng tao dễ lừa thế hả?”

Bạch Diệc Phi thấy sốt sắng, nói: “Nếu đi mà không lấy được thì tùy nhà họ Hồng xử lý”.

“Mày là cái thá gì?”, người dẫn chương trình cười lạnh: “Kể cả mày chết thì nhà họ Hồng được lợi gì?”

“Trước đây mày cũng đấu giá mua lại một cô gái hả? Như này đi, đấu giá sẽ ba ngày tổ chức một lần. Nếu mày có hứng thú thì ba ngày nữa đến đi, đến lúc đó cũng có cực phẩm như này”.

“Lúc đó, mày mang đủ tiền thì mày mua cô gái nào cũng được”.

“Vì vậy cô gái này thuộc về quyền sở hữu của ông Khúc”.

Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi càng sốt sắng, lớn tiếng quát: “Không được, tôi muốn cô gái này, tôi chỉ cần cô ấy thôi”.

Ông Khúc không khỏi cười lạnh nói: “Được thôi! Anh cứ lấy tiền ra. Chỉ cần bây giờ anh có thể lấy ra nhiều vàng thế thì tôi sẽ cho anh cô gái đó”.

Bạch Diệc Phi không nói được gì. Còn người dẫn chương trình lạnh lùng nhìn anh một cái, cũng không thèm để ý đến anh và trực tiếp tuyên bố đấu giá kết thúc.

Những người đấu giá được thì dựa theo biển số mình đấu giá ban nãy rồi đưa tiền ra để nhận hàng. Vệ sĩ của ông Khúc đẩy ông ta đến trước mặt Lưu Hiểu Anh.

Sau khi nhìn thấy vậy, Lưu Hiểu Anh điên cuồng giãy dụa, lớn tiếng hô lên: “Cứu tôi, cứu tôi với”.

Người dẫn chương trình tưởng Lưu Hiểu Anh bị làm sao nên lại lấy roi ra quất lên người cô ta.

“Bốp, bốp, bốp…”, tiếng hét của Lưu Hiểu Anh và tiếng roi quất khiến Bạch Diệc Phi định thần lại.

Anh nhìn lên bên trên, thấy Lưu Hiểu Anh đang bị roi quất rồi lại nghe thấy tiếng hét bất lực của cô ta và bàn tay nhăn nheo mà ông Khúc giơ ra định sờ lên người Lưu Hiểu Anh nên Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Dừng tay”.

Anh muốn xông lên nhưng bị Lục Dương ngăn lại.

Lục Dương không ngờ Bạch Diệc Phi lại đắc tội với ông Khúc, lại còn đắc tội với nhà họ Hồng nên kinh hãi ngăn anh lại: “Ông chủ Bạch, đừng manh động”.

Lục Dương mới mười lăm tuổi, sức lực cũng có hạn nhưng hiện giờ toàn thân Bạch Diệc Phi không còn chút sức lực nào nên Lục Dương có thể dễ dàng ngăn anh lại.

Đúng lúc này, bốp một tiếng, Bạch Diệc Phi bị người ta đánh bay ra ngoài.

Bởi vì Lục Dương ngăn Bạch Diệc Phi lại nên hai người cùng bị đánh bay ra. Trước đó Bạch Diệc Phi hét dừng tay, ông Khúc cũng nghe thấy cả. Sau đó khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi muốn xông lên thì vệ sĩ của ông ta lập tức lên trước. Sau khi xông lên sân khấu đấu giá thì một chân đá trúng bụng của anh. Vì vậy hai người bị đá tung ra ngoài.

Vệ sĩ cười khinh bỉ, nói: “Mẹ kiếp, tiền không có, thực lực cũng không mà còn dám tranh đồ với ông Khúc? Đúng là đồ rác rưởi”.

Nhưng một lúc sau, Bạch Diệc Phi lại đứng lên từ trong hàng ghế đó. Không chỉ vậy, ánh mắt của anh đỏ ửng, tóc cũng dần dần thành màu trắng.

Vệ sĩ nhìn thấy Bạch Diệc Phi lúc này thì ngây người ra. Một lúc sau, hắn cười lạnh nói: “Mẹ kiếp, định dọa ai hả? Tưởng rằng mày đeo kính áp tròng mà ông mày không nhìn ra hả?”, sau đó hắn xông lại phía trước mặt Bạch Diệc Phi rồi giơ tay lên định đấm anh một cái.

“Bụp”, cú đấm này đánh lên mặt Bạch Diệc Phi nhưng anh lại không hề bị tác động gì cả. Không chỉ vậy, thậm chí vệ sĩ còn cảm thấy đau tay.

Thấy Bạch Diệc Phi như vậy, vệ sĩ đột nhiên thấy sợ hãi. Một lát sau, hắn lập tức khom người, bụng đau đớn vô cùng. Hắn cúi đầu nhìn xuống cánh tay của Bạch Diệc Phi. Lúc này chỉ thấy cánh tay của anh đâm vào bụng hắn.

Vệ sĩ trợn mắt kinh hãi, mồm há hốc với vẻ khó tin.

Máu tươi thuận theo tay của Bạch Diệc Phi mà chảy xuống thành dòng. Vệ sĩ đó đã bị Bạch Diệc Phi đấm một cái thủng ruột.

“Rầm”, lúc Bạch Diệc Phi rút tay ra thì hắn cũng ngã sấp xuống đất. Đồng thời lúc này hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, không nói ra được câu nào và chết trong tư thế không nhắm mắt.

Người dẫn chương trình và ông Khúc ở trên sân khấu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tưởng lúc vệ sĩ kia đánh Bạch Diệc Phi nên không cẩn thận cũng làm hỏng đồ của mình.

Ông Khúc thấy thế thì nói với vẻ bất mãn: “Đồ vô dụng! Có chút chuyện nhỏ mà cũng không làm nổi. Mau lôi thằng nhóc đó ra ngoài đánh đi, đừng làm hỏng đồ của nhà họ Hồng.

Người dẫn chương trình lập tức cười nói với ông Khúc: “Cảm ơn ông Khúc vẫn giữ gìn cho chúng tôi”.

Nhưng một lát sau họ đều đờ người ra. Vì Bạch Diệc Phi nhấc chân lên đá một cái nên vệ sĩ kia bay ra ngoài như quả bóng, còn lăn đến trước mặt người dẫn chương trình và ông Khúc.

Lúc này họ mới nhìn rõ, bụng của vệ sĩ bị thủng một lỗ bằng nắm đấm, hơn nữa còn có máu tươi chảy ra, thậm chí còn nhìn rõ cả ruột bên trong.

Hai người ngẩng lên, phát hiện tay phải của Bạch Diệc Phi toàn là máu.

“Các người… Đều phải chết”, Bạch Diệc Phi lại một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng. Anh dường như mất đi lý trí, lúc này anh chỉ muốn giết người.

Trong mắt anh, tất cả mọi người đều như nhau. Còn đám người trước mặt anh giờ đây, giống như lũ quái vật khiến anh phẫn nộ uất hận mà muốn xé nát chúng. Anh từng bước tiến về phía sân khấu đấu giá.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi, lập tức lớn tiếng quát: “Người đâu, mau lại đây, mau giết hắn đi”.

Ông Khúc cũng định thần lại, lúc này hoang mang vô cùng. Tiếp đó, hơn chục người đàn ông mặc áo của nhà họ Hồng đều nhảy lên xông về phía Bạch Diệc Phi.

Đám người này cũng chỉ là người thường, giỏi lắm thì cũng ở trình cấp bốn thôi.

Còn trạng thái hiện giờ của Bạch Diệc Phi… Đến cả Sa Phi Dương với thực lực cao thủ cấp hai cũng không đánh lại anh. Không nói cũng biết thực lực hiện giờ của anh kinh khủng đến mức nào.

Vì vậy, lúc tên đầu tiên cầm dao xông lại chém Bạch Diệc Phi, anh đã dùng nắm đấm đánh lại. Sau đó đầu của tên đó như vỡ vụn rồi đột nhiên rầm một tiếng, toàn thân hắn bay ra ngoài còn đập cả vào một người khác đang xông đến. Thế là cả hai tên đều bị đánh bay ra ngoài và đều chết cả.

Những người ở phía sau tiếp tục xông về trước, không ngoài dự liệu, cũng chết cả.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi mặt tái nhợt, hai chân run rẩy.

Ông Khúc cũng sợ hãi, ông ta lập tức di chuyển xe lăn của mình và định rời khỏi đây.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào họ, nói: “Các người nói, bất luận là ai gây chuyện ở nhà họ Hồng đều phải chết rất thảm đúng không?”

Bạch Diệc Phi như mất đi lý trí, nhưng những việc mà chúng khiến anh phẫn nộ thì anh vẫn nhớ kỹ. Ví dụ như người dẫn chương trình dùng roi đánh phụ nữ hoặc là người dẫn chương trình dọa những người dám gây chuyện. Rồi cả việc gã đánh một người phụ nữ mà khiến Bạch Diệc Phi lo lắng. Mặc dù ấn tượng của anh về cô ta rất mơ hồ nhưng chuyện đó anh vẫn nhớ được.

Người dẫn chương trình trắng bệch mặt, hai chân run rẩy, nói với Bạch Diệc Phi: “Mày… Mày phải nghĩ cho kỹ. Đây là… Đây là khu số 4 đấy, là địa bàn của nhà họ Hồng. Mày… Mày dám gây sự ở đây thì nhà họ Hồng sẽ không tha cho mày đâu”.

- ------------------