Một Bước Lên Tiên

Chương 777: Không biết tự lượng sức mình




"Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí cũng gớm nhỉ!"

Giọng nói vừa cất lên, râu quai nón và người đàn ông mặt sẹo từ trong đám người đó đi ra.

Bạch Diệc Phi đưa mắt lên nhìn, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai?"

"Tao là cậu út nhà họ Hồng, Hồng Kỳ", râu quai nón vênh váo nói.

Bạch Diệc Phi lập tức nheo mắt một cái, giọng nói càng lạnh hơn: "Mày chính là Hồng Kỳ?"

Nếu gã là Hồng Kỳ, chỉ cần bắt được gã thì bọn họ sẽ nắm trong tay một con bài để yêu cầu thả Lục Miêu Miêu ra.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hồng Kỳ vẫn cực kỳ vênh váo: "Ai cho mày có cái lá gan gặp cậu út mà không quỳ lạy thế?"

Bạch Diệc Phi nghe xong liền cười khẩy một cái.

Ngay sau đó, anh trực tiếp xông lên.

Trường Tiễu thấy động tác của Bạch Diệc Phi liền hiểu ý, lập tức cùng anh xông lên.

Mấy tên sĩ bên cạnh Hồng Kỳ thấy vậy cũng lập tức bao vây chung quanh để khiêu chiến.

Vệ sĩ bên cạnh Hồng Kỳ vốn không phải là hạng "xoàng", bọn chúng cũng phải là cao thủ hạng ba.

Tất cả năm tên cao thủ hạng ba đồng thời lao về phía của Bạch Diệc Phi chỉ trong nháy mắt.

Thế nhưng năm tên đó đã bị Trường Tiễu và những người khác cản lại.

Không có ai ngăn cản, Bạch Diệc Phi trực tiếp lao tới trước mặt Hồng Kỳ.

Nhưng khi Bạch Diệc Phi chỉ còn cách Hồng Kỳ ba mét, anh chợt sửng sốt.

Lẽ ra, Hồng Kỳ nên sợ hãi và nhanh chóng lùi lại phía sau, hoặc là kêu vệ sĩ tới ngăn cản anh mới phải.

Nhưng Hồng Kỳ lại không hề lùi bước, thậm chí gã còn lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức biết được có vấn đề, nhưng anh đã lao lên phía trước, bây giờ dừng lại cũng đã muộn.

Vì vậy, Bạch Diệc Phi vẫn giơ tay lên đấm một cú về phía Hồng Kỳ.

Đúng lúc này, Hồng Kỳ cũng giơ nắm đấm lên đáp trả, nắm đấm của hai người va vào nhau.

"Bụp!"

Tiếng động cực lớn truyền tới, Bạch Diệc Phi ngay tức khắc cảm nhận được một cỗ sức mạnh khổng lồ tấn công về phía mình.

Sau đó, cả người anh liền bay ra ngoài.

"Bịch!"

Bạch Diệc Phi rơi xuống đất rồi lập tức bò dậy.

Trường Tiễu và những người khác trông thấy màn này, trong lòng vô cùng kinh hãi, nhanh chóng xử lý gọn mấy tên cao thủ hạng ba rồi quay lại bảo vệ Bạch Diệc Phi.

Hồng Kỳ vặn vẹo cổ tay, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào một mình mày mà cũng đòi đấu với tao à?"

"Phụt!"

Bạch Diệc Phi không chịu được phun ra một búng máu, sắc mặt đông cứng lại nhìn Hồng Kỳ.

Cao thủ hạng hai của Đảo Lam chỉ có một hai người, nhưng không ngờ một trong hai người đó lại là Hồng Kỳ.

Dẫu sao Hồng Kỳ cũng là một cậu ấm nổi danh háo sắc và mê gái, nhưng người này thực sự chính là cao thủ hạng hai.

Bạch Diệc Phi cực kỳ cảnh giác nói với đám người Trường Tiễu: "Gã là cao thủ hạng hai, cẩn thận một chút".

Mấy người Trường Tiễu gật đầu, bọn họ cũng đã nhìn ra điều ấy.

Hồng Kỳ chỉ thờ ơ liếc bọn họ một cái, vẫn tinh tướng như cũ nói: "Hôm nay, lũ chúng mày đều sẽ phải chết ở chỗ này, nhưng, tao là người coi trọng nhân tài".

"Tao thấy tài năng của chúng mày cũng không tệ, hay là thế này, chúng mày gia nhập vào nhà họ Hồng, tao có thể xin bố không truy cứu chuyện này nữa, nhưng sau này chúng mày sẽ phải theo tao và trở thành người của tao".

"Chúng mày cứ yên tâm, sau khi trở thành người của tao, chúng mày có thể nghênh ngang đi lại ở khu bốn".

Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, không khỏi chế nhạo: "Bọn tao náo loạn nhà họ Hồng, giết chết không biết bao nhiêu người thế mà mày không thèm để ý chút nào sao".

"Có thể đánh giá được rằng, làm đàn em của mày mặc người ta muốn chém muốn giết như thế nào mày cũng không để ý, cho nên tao con mẹ nó ngu mới đi theo mày!"

Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến cho những tên vệ sĩ kia người người cũng phải cúi đầu.

Bởi vì Bạch Diệc Phi nói đúng, ở trong mắt của Hồng Kỳ, tính mạng của đám thuộc hạ như bọn họ vốn không hề đáng giá.

Nhưng ở Đảo Lam chính là như vậy, cho dù không cam tâm cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì khu bốn là là thiên hạ của nhà họ Hồng, ai có thể đấu lại với bọn chúng cơ chứ?

Hồng Kỳ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh, gã hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu đã như vậy thì chúng mày chỉ còn một con đường, đó là chết!"

"Lên đi, để hôm nay tao xem ai mới phải chết!", Bạch Diệc Phi ưỡn ngực hét lên.

Bạch Diệc Phi vừa mới nói xong, một người khác đột nhiên xuất hiện, ông ta vọt ra khỏi đám người, trong nháy mắt đã tới gần Bạch Diệc Phi.

Ngay sau đó, ông ta nói một câu.

"Vậy mày có thể nhìn cho kỹ!"

Một giây sau, ông ta đã xuất hiện bên cạnh Trường Tiễu, lấy ra một con dao găm nhanh chóng đâm về phía của Trường Tiễu.

"Cẩn thận!"

Bạch Diệc Phi và đàn em của Trường Tiễu đồng thời hoảng sợ kêu lên.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đầu trọc bên cạnh Trường Tiễu vội vã đẩy anh ta đó ra, ngay sau đó con dao găm xuyên qua cơ thể của đầu trọc.

Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nhận ra người vừa tới là ai.

Người này chính là sư đệ Đạo Trưởng.

Sư đệ Đạo Trưởng cười chế nhạo Bạch Diệc Phi, ông ta nắm chặt con dao găm rồi đột nhiên rút mạnh.

Bụng của đầu trọc đã bị đâm thủng.

Trường Tiễu trông thấy cảnh này không khỏi phẫn nộ.

"Mẹ kiếp!"

Trường Tiễu vội vàng lao tới.

Trong lòng Bạch Diệc Phi hiện tại không muốn nghĩ đến chuyện tại sao sư đệ Đạo Trưởng lại ở đây, cũng hoàn toàn không muốn biết Đạo Trưởng có ở đây hay không?

Anh chỉ biết sư đệ Đạo Trưởng cũng là một tên cao thủ hạng hai, trông thấy Trường Tiễu vọt tới, anh cũng vội vã lao lên.

Sư đệ Đạo Trưởng và Hồng Kỳ đều là cao thủ hạng hai, nhưng Trường Tiễu và Bạch Diệc Phi lại không phải, ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.

Đây là kết quả mà ai cũng biết.

Bạch Diệc Phi trong lòng cũng hiểu rất rõ.

Cho nên dưới tình huống này, mắt của anh dần chuyển sang màu đỏ.

Bạch Diệc Phi muốn mình trở nên điên cuồng, nhưng đây không phải là điều mà bản thân anh có thể khống chế được, nhưng gần đây số lần rơi vào trạng thái ấy ngày càng nhiều mặc dù điều kiện tác động rất ít.

Trước đây, anh chỉ rơi vào trạng thái điên cuồng khi cực kỳ tức giận, nhưng bây giờ lại khác, anh chỉ cần một điều kiện nào đó tác động liền có thể tự mình tiến vào trạng thái điên cuồng.

Lúc này, đầu trọc vì cứu mạng Trường Tiễu đã bị sư đệ Đạo Trưởng đâm xuyên qua bụng.

Trường Tiễu hai mắt đỏ rực, nhưng anh ta không giống như Bạch Diệc Phi, anh ta cực kỳ lo lắng và phẫn nộ, cho nên mới liều mạng xông lên phía trước đấm một cú giáng trời về phía sư đệ Đạo Trưởng.

Sư đệ Đạo Trưởng đột nhiên dùng dao găm đâm tới.

Nếu như sư đệ Đạo Trưởng không né ra thì sẽ "ăn" một cú đấm giáng trời của Trường Tiễu, nhưng đồng thời Trường Tiễu cũng phải chịu nhát dao chí mạng của sư đệ Đạo Trưởng.

Như vậy, Trường Tiễu chắc chắn sẽ bị thương.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột ngột xông lên đẩy Trường Tiễu ra bằng một tốc độ kinh người, sau đó giơ cùi chỏ đánh vào cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng.

"Bùm!"

"Leng Keng!"

Sư đệ Đạo Trưởng bị một lực lớn đánh trúng, cánh tay trở nên tê dại, vội buông tay, con dao găm liền rơi xuống đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt sư đệ Đạo Trưởng nghiêm túc nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Nhưng, Hồng Kỳ không nhận ra Bạch Diệc Phi đã khác xưa, gã chỉ cười nhạo nói: "Không biết tự lượng sức mình, đúng là ngu xuẩn!"

Nói xong, Hồng Kỳ tung chưởng.

Mà Bạch Diệc Phi cũng đáp lại bằng một cú giáng trời.

Hai nắm đấm mạnh mẽ ấy lại một lần nữa đối đầu với nhau.

- ------------------