Một Cây Hoa Đào

Chương 120: Hậu kỳ lên men




Phan Đào vốn dĩ còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn Vương thủ phụ bộ dáng kiêng kỵ thâm trầm như vậy, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện. Vật này, bản thân nhìn thấy sớm nhất, là phát hiện ở chân giường chạm hoa của Lâm Lam, sau đó lại đem ủy thác cho sơn thần, chuyện này, trước mắt mà nói cũng chỉ có mình biết. Nhưng mà, sau đó, cùng Lâm Lam ở trấn Hoa Điện, lại ngoài ý muốn thu hoạch được một mảnh Vân Hải linh mộc khác, cũng chính là mảnh hiện tại đưa cho Vương thủ phụ.

Nhưng nhìn bộ dáng Vương thủ phụ, lại thật giống như nhận thức vật này.

Mắt thấy Phan Đào không trả lời vấn đề vừa rồi của mình, Vương thủ phụ không khỏi lại lập lại một lần nữa. Chỉ là, lần này, còn chưa chờ được câu trả lời, liền bị Vương Đức Văn bên cạnh tựa hồ nhìn ra cái gì lập tức đánh gãy, không biết trong đầu hắn não bổ chuyện gì, lại đem việc lần này Vương thủ phụ đến cửa hỏi, mảnh gỗ trước đó vô cớ mất, Phan Đào cố ý mượn cái này để tạo quan hệ, ý tưởng trong nháy mắt toàn bộ đều xâu chuỗi với nhau.

Vốn là đối Phan Đào có một loại thành kiến vô cớ, lần này, Vương Đức Văn càng thêm được thế không buông tha người, bắt đầu ầm ĩ lên, nói: "Được a, nguyên lai còn tưởng rằng ngươi bất quá là làm người nói năng tùy tiện một chút thôi, không nghĩ tới, ngươi lại còn là người tâm cơ thâm trầm như vậy!"

Nguyên bản quyết định không mở miệng, Lâm Lam nghe được phu quân mình vô duyên vô cớ bị người bêu xấu, cũng lập tức phẫn nộ đáp trả, giải thích: "Phu quân ta mới không phải người như vậy!" . Truyện Nữ Cường

"Vậy ngươi ngược lại nói xem a, vật này từ nơi nào tới? Chẳng lẽ, là trước kia từ đâu đó biết được phụ thân đối cái này có hứng thú, mới cố ý ——" "Im miệng!"

Vương Đức Văn dương dương đắc ý còn chưa đem suy đoán nói xong, đã bị Vương thủ phụ ngồi ở phía trên quát dừng lại.

Buông xuống nước trà luôn luôn bưng trên tay, Vương thủ phụ nhìn những người trước mặt. Vừa rồi Vương Đức Văn, quả thật nói có chút quá khích, nhìn Lâm Lam bên cạnh cùng Dương Tu không liên quan mấy tới sự việc, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, tức giận khó nhịn, Vương thủ phụ đã quen nhìn người, thái độ như thế này đều rất dễ hiểu. Nhưng mà kỳ quái chính là, Phan Đào rõ ràng xem như là chính chủ chuyện này, lại ngoài ý muốn để cho người không nhìn ra tâm tình trong lòng, xem ra, tựa hồ là người có phần khó đoán biết a.

Trong lòng tâm niệm xoay chuyển, lúc này trên mặt Vương thủ phụ mới hơi lộ ra áy náy, cười giải thích: "Vừa rồi là khuyển tử lỡ lời, đều do ta dạy dỗ không nghiêm, mong Phan công tử bỏ qua cho."

Đường đường thủ phụ, lên tiếng cáo lỗi như vậy, bất luận vừa rồi Vương Đức Văn nói cái gì, Phan Đào cũng không tiện lại tiếp tục so đo, trấn an một chút Lâm Lam bên cạnh đang muốn mở miệng nói gì, lúc này mới cười nói: "Không sao, Vương công tử cũng là một người bộc trực, thẳng thắn như vậy, quả thực làm Phan mỗ hâm mộ, nói gì đến để ý hay không để ý. Vừa rồi thủ phụ hỏi mảnh gỗ, bởi vì thời gian có hơi lâu, ta nhất thời chưa kịp nhớ tới, nên mới không có kịp thời trả lời vấn đề của thủ phụ ngài, tỉ mỉ nghĩ tới, hình như là mua được ở một gian đồ cổ?"

Trong lòng đã thông suốt Phan Đào vừa tỏ vẻ không xác định nhớ lại, còn vừa giống như tìm kiếm chứng thực nhìn Lâm Lam một cái. Lâm Lam thu được tầm mắt phu quân mình, tự nhiên là làm theo liền tiếp lời giải thích: "Đúng là ở trong tiệm đồ cổ mua lại, khi đó vẫn là tân hôn, ta nhớ rất rõ ràng, là mua được bên trong Vạn Bảo Trai ở trấn Hoa Điện khoảng cách trấn Thanh Viễn không xa."

"Trấn Hoa Điện?" "Vạn Bảo Trai?"

Không biết có phải những cái tên này tựa hồ chạm tới chỗ nào, Vương thủ phụ sờ râu trên cằm, từng chút từng chút, bỏ quên người hai bên tròn mắt nhìn mình, bắt đầu cắm cúi trầm mặc im lặng.

...

Đến khi Vương thủ phụ rời khỏi, đã là giờ Hợi, cơ hồ chính là cùng lúc với tiếng đánh canh giới nghiêm vang lên, ngồi xe ngựa rời đi.

Thật vất vả tiễn đi đoàn người Vương thủ phụ, Dương Tu cũng không khống chế được nhỏ giọng oán trách, "Cái gì chứ, mạc danh kỳ diệu cứ như vậy đến cửa, mạc danh kỳ diệu cứ như vậy đi, thật là làm cho người ta không hiểu nổi."

Lâm Lam có chút lo lắng nhìn một cái, từ sau khi Vương thủ phụ đến nhà, phu quân liền tỏ ra dị thường trầm mặc, yên lặng đưa tay ra, khoác lên tay Phan Đào. Vốn dĩ đang đắm chìm trong trầm tư, Phan Đào chợt thoáng cảm nhận được nhiệt độ trên tay truyền tới, lúc này mới lập tức hoàn hồn, vừa vặn, liền đối mặt ánh mắt lo lắng của Lâm Lam, vội đem suy nghĩ rắc rối vừa rồi trong đáy lòng đè ép xuống, trên mặt cũng không tự chủ được hiện lên một nụ cười ôn nhu.

Mắt thấy Lâm Lam tựa hồ đã an tâm, Phan Đào lúc này mới hồi phục lại buông xuống lông mi, không biết đang suy nghĩ gì.

Trấn Thanh Viễn.

Mặc dù khoảng cách lần báo hỉ đã qua mấy ngày, nhưng mà đề tài con rể Lâm viên ngoại Phan Đào thi được Hội nguyên, vẫn còn đang duy trì ở cái trấn này, có khuynh hướng lâu dài không hết sốt. Không nói trước đó, Lâm viên ngoại cao hứng không dứt, bày tiệc lớn suốt ba ngày, bàn tiệc thượng đẳng, cung ứng thời gian dài, quả thực làm cho người cả trấn Thanh Viễn đều bon chen thấu cái náo nhiệt, mức độ vui mừng, đã có thể so với đại điển hội miếu cử hành hằng năm.

Không ít phụ nhân đều tình nguyện đi ra sau bếp giúp đỡ, chỉ vì để có thể dính một chút hỉ khí của chủ nhà, đối với người như vậy, Lâm viên ngoại vẫn là cố ý cho người chuẩn bị từng cái phong bì đỏ thật dầy để khen thưởng. Tuy rằng bất quá ba ngày mà thôi, nhưng mà bàn tiệc, khách mời, khen thưởng, tiền mừng, đội nghi thức, pháo hoa pháo tre, đầu bếp hậu viện, sân bãi vân vân khiến cho bạc trên tay Lâm viên ngoại giống như nước chảy ào ào ra ngoài, nhưng mà, không ngăn được người ta cao hứng a.

Tuy rằng Lâm viên ngoại vẫn luôn không có con trai, nhưng mà có câu nói rất hay, con rể là nửa con trai, nuôi một con rể có tiền đồ, chỉ sợ Lâm viên ngoại về sau hẳn là được hưởng phúc. Đối với việc này, thường ngày rất thích làm trái ngược, Lâm phu nhân cũng ngoài ý muốn không phản đối, thậm chí còn tốn không ít tiền bạc, cố ý để cho người ở trung tâm trấn Thanh Viễn, cũng chính là bên cạnh cây đào trong thư viện Thanh Viễn cùng với các cửa trấn lập một khối bia đá hoa cương, trên bia có khắc chính là "... Ân khoa Hội nguyên Phan Đào lập".

Lại nói trước đó, tin mừng truyền trở lại, cao hứng không cưỡng được không chỉ là Lâm viên ngoại, còn có ân sư của Phan Đào, Tào phu tử. Hôm đó, hắn đang lê lết thân bệnh, lên thư viện giảng bài, tin mừng của Phan Đào vừa truyền tới, vốn dĩ thân thể đã không tốt lắm, Tào phu tử hai mắt trợn trắng trực tiếp xỉu!

Sau đó thật vất vả tỉnh rồi, bệnh trước đó, lại chính là mạc danh kỳ diệu khỏe rồi!

Phải biết, thân thể Tào phu tử trước đó, mọi người quá rõ ràng, khoảng cách cái gì gọi là chứng thở gấp nghiêm trọng sắp chỉ còn có mấy bước chênh lệch, nhưng mà không hiểu sao không trở nên ác liệt nhưng cũng không chuyển tốt, lúc nào cũng không trên không dưới kéo dài như vậy. Bây giờ đột nhiên tốt lên, tức thì, bên trong trấn Thanh Viễn, người nói gì cũng có, bất quá mọi người đều tương đối tin chắc Tào phu tử chính là bởi vì dính hỉ khí của Phan Đào trúng Hội nguyên, mới liền lập tức đem tất cả bệnh tật trên người toàn bộ đều mang đi.

Những ngày vui mừng náo nhiệt ồn ào như vậy, kéo dài suốt nửa tháng, mới từ từ có khuynh hướng dần dần nguội lại. Tào phu tử đã nhảy vọt trở thành vị phu tử nóng bỏng tay, quyền thế nhất thư viện Thanh Viễn, không ít học sinh, đều hướng về phía danh hiệu Hội nguyên, chen lấn muốn trở thành học sinh hắn.

Trạch viện của Phan Đào ở Trấn Thanh Viễn, tuy rằng vẫn là trạch viện tư nhân, nhưng bây giờ lại bỗng dưng trở thành giống như một loại danh lam thắng cảnh cổ tích, hơn nữa trước đó phát sinh chuyện thần kỳ Tào phu tử khỏi bệnh, dẫn đến hiện tại mỗi ngày chung quanh đều có người không biết từ đâu tới, xếp hàng dài không dứt đi chiêm ngưỡng trạch viện của Phan Đào, tuy rằng không vào được, nhưng mà có thể ở bên ngoài lượn lờ mấy vòng cũng tốt, cứ như bản thân lại gần, nhất định cũng có thể thi đậu Hội nguyên.

Chuyện như vậy xảy ra nhiều, cuối cùng, không biết là ai ngắm chuẩn cơ hội làm ăn, lại ở phụ cận sát nhà Phan Đào xây lên khách sạn cùng tửu lầu. Nguyên bản trạch viện của Phan Đào, đã coi như là tới gần biên giới trấn Thanh Viễn, nhưng mà cùng với việc người mộ danh tới càng ngày càng nhiều, đây vốn là địa phương xa nhất, lại bất ngờ, dần dần, phát triển so với trung tâm trấn còn phồn hoa hơn.