Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 1: Lâu đài cổ




Trong một tòa lâu đài cổ nơi rừng sâu, nắp một chiếc quan tài bật mở. Một đôi mắt đang khép hờ mở ra, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, mỉm cười thiết huyết.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian. Màu sắc ảm đạm gợi tả một cảnh sắc buồn bã, thê lương.

Nơi đây từng có một tòa lâu đài mỹ lệ nhưng tất cả đã chìm vào quên lãng.

Ánh mặt trời cuối cùng vụt tắt, bao trùm lên khoảng không là bóng tối vô định. Thấp thoáng qua những ngọn cây rừng, bóng dáng một tòa lâu đài cổ đứng đó, sừng sững, uy nghiêm nhưng cũng cô độc trong không gian vô định. Bên ngoài tường phủ rêu phong, bên trong bụi giăng mù mịt cũng đủ thấy tuổi thọ lâu đời của nó. Thiết kế xa hoa và mỹ lệ mặc dù bị phủ dưới lớp bụi cũng không thể che dấu được sự huy hoàng đã lụy tàn của nó. Mấy ai biết được trong tòa lâu đài mỹ lệ này có một tầng hầm thông xuống lòng đất, đồng thời cũng cất dấu một bí mật đáng sợ. Dọc theo hành lang lát đá dẫn xuống bên dưới không có lấy một chút ánh sáng nào, mùi ẩm mốc vất vưởng xung quanh. Hai bên tường hầm có rất nhiều đuốc đồng gắn dọc theo lối đi. Nhưng chúng đã lâu không còn được thắp sáng, chìm vào bóng tối tịch mịch và ảm đạm. Một cơn gió thoáng qua, một cơn gió không nên có trong một tầng hầm. Bỗng chốc, tất cả đuốc trong hầm bùng cháy, soi sáng mọi ngíc ngách nơi đây. Ở noi tân cùng phía dưới có một căn phòng nhỏ với cách bài trí vô cùng đơn giản. Giữa căn phòng một chiếc quan tài nằm đó. Cây thánh giá khắc những văn tự cổ trên nắp quan tài đang nằm im lìm bỗng chốc lay động vang lên những tiếng lạch cạch rồi rớt xuống, bể tan thành nhiều mảnh nhỏ bắn ra xung quanh. Nắp quan tài bật mở. Một đôi mắt đang khép chặt đột ngột mở ra.

-----------------------------------Tôi là đường phân cách lần đầu ra mắt----------------------------------------------

8:30, Văn phòng chủ tịch tập đoàn Diệp thị.

“Ba, mất một khoản tiền lớn như vậy chỉ để nghiên cứu tòa lâu đài cổ đó liệu có phải là quá...”

“Con đừng nói gì nữa, ba đã quyết rồi, sẽ không thay đổi quyết định.” Diệp Lam Phi chưa nói hết câu thì ba anh - Diệp Ngọc Phong đã cắt lời.

“Nhưng mà...”

“Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, con ra ngoài đi.”

“Ba!” Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, cụp mắt xuống, bất lực rời đi. “…vâng.” Diệp Lam Phi xoay người rời khỏi phòng làm việc của bố. Nhìn theo bóng lưng con trai, Diệp Ngọc Phong chỉ biết lắc đầu thở dài. Đứa con này, sao lần này lại có thái độ chống đối ông chứ. Sự việc cũng không có gì, chỉ là bố của Diệp Lam Phi có dự định thuê một đoàn nhà khảo cổ học đến nghiên cứu tòa lâu đài cổ nằm trên mảnh đất rừng mà tổ tiên để lại. Nghe đâu đó là một bãi săn bắn của quý tộc thời xưa. Còn làm sao lại lọt vào nhà anh thì không ai biết cả. Từ trước tới nay anh vẫn luôn nghe lời bố nhưng lần này anh có dự cảm chẳng lành nên mới muốn ngăn cản ông. Thế nhưng anh không ngờ bố anh lại quyết đoán đến thế.

Vài ngày sau.

“Chủ tịch, không hay rồi!” Đỗ Trúc Doanh, trợ lí của Diệp Ngọc Phong mở cửa vào văn phòng, giọng nói tràn đầy hốt hoảng.

Diệp Ngọc Phong cau mày hỏi:

“Có chuyện gì sao?” Diệp Ngọc Phong cau mày.

“Toàn bộ chuyên gia chúng ta mời đến nghiên cứu tòa lâu đài cổ đều đã mất tích, ngay cả đội cứu hộ được phái đi cũng không liên lạc được.”

“Cái gì!?!”

*RẦM*

Diệp Ngọc Phong đập mạnh tay lên mặt bàn, gân xanh nổi đầy trán. Đã bao năm lăn lộn trên thương trường rèn luyện thành bản lĩnh, lúc nào cũng có thể thản nhiên mà đối mặt với mọi chuyện, thật không ngờ hôm nay ông lại nóng nảy dễ kích động như vậy.

“Đáng chết! Sao bây giờ mới thông báo cho tôi. Còn không mau cử người đi tìm cho tôi!”

“V...ang...vâng.”

Tâm trạng trở lại bình tĩnh, ông đưa tay day day huyệt thái dương mệt mỏi ngả người ra sau ghế.

----------------------Tôi là đường phân cách có người mất tích-------------------------

Đêm.

Diệp Lam Phi đứng trên ban công, có vài phần suy tư, ánh trăng chiếu xuống bờ vai rộng soi rọi ngũ quan tuấn mỹ. Đã mấy ngày nay những tin tức anh nghe được đều liên quan đến tòa lâu đài cổ kia, quả thực rất kì lạ.

“AAAAAAAAA...................” Tiếng kêu hốt hoảng xen lẫn sợ hãi làm vỡ vụn sự yên tĩnh vốn có của khu rừng.

Một bóng người chạy nhanh về phía trước, sau lưng là một người đang đuổi theo...khoan, có nên gọi là người không đây? Bỗng nhiên người kia vấp ngã, sợ hãi quay người lại, lết về phía sau lưng, muốn tránh xa bóng người đang tiến lại gần mình, khoảnh khắc gần trong gang tấc.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, từ từ bước về phía người đối diện.

“Đừng...đừng tới...đây.”

Lại mỉm cười, vẫn là nụ cười đó, lạnh lùng, thiết huyết.

*PHỤT*

Máu tươi bắn ra.

Màu sắc tươi mới.

Tuyệt đẹp.

Mỉm cười.

Răng nanh nhọn hoắt.

Đó là…

… HẤP HUYẾT QUỶ.

Dòng máu nhỏ chảy xuống cổ. Anh ta đã chết.

Cô là ai???

Cô gái mỉm cười ghê rợn, bước nhanh ra khỏi khu rừng. Tên cô là Liêu Trúc Hàn.

Đến bên sườn núi cô bước đến căn biệt thự nơi có ánh sáng le lói. Không sai đó chính là căn biệt thự của Diệp Lam Phi. Anh vẫn đứng trên ban công trầm tư mà không biết có một đôi mắt đang dõi theo mình. Liêu Trúc Hàn vốn dĩ chưa cảm thấy no với số máu ít ỏi vừa hút được từ người đàn ông kia nên muốn đi tìm con mồi tiếp theo của mình, nhưng khi đến nơi, chưa kịp vui mừng vì con mồi tiếp theo thì cô lại thoáng sững sờ. Thật đẹp. Ánh trăng hắt lên người anh tạo nên một cảnh đẹp mê lòng người.

Cô đứng đó nhìn anh hồi lâu.

Bất chợt, Diệp Lam Phi nhìn xuống dưới, rất nhanh anh đã nhìn thấy cô gái lạ đang nhìn mình chằm chằm. Lúc này cô cũng định thần lại. Tuấn mỹ thì đã sao chứ rốt cuộc cũng chỉ là con mồi của cô mà thôi, phải no thì mới có tâm trạng mà ngắm trai đẹp chứ. Đang định nhảy lên ban công thì lại nghe thấy giọng nói của Diệp Lam Phi:

“Cô là ai?”

Động tác của cô chợt khựng lại. Giọng nói của anh thật êm dịu, không hề khô khan như những người khác. Chưa có ai nhìn thấy cô mà còn có thể bình tĩnh hỏi như vậy. Khi cô kịp phản ứng thì anh biến mất khỏi ban công. Cô nghe tiếng bước chân đi xuống lầu. Càng tốt, chưa cần hành động thì anh ta đã dâng tới tận nơi, ngu gì không nhận, dù sao thì có muốn chạy cũng không thoát được. Diệp Lam Phi đến bên cạnh cô, trên tay có một cái áo khoác mỏng. Rất tự nhiên như đã quen biết từ lâu anh khoác chiếc áo lên người cô. Liêu Trúc Hàn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như anh ta rất quen thuộc.

“Mặc kệ cô là ai, nhưng ngoài trời rất lạnh cứ khoác áo vào đi nếu không sẽ bị cảm. Sao cô lại đi đến đây vào giờ này?” Anh ân cần hỏi cô.

Cô đứng yên nhìn anh như hoàn toàn quên mất cách nói chuyện. Là ngạc nhiên? Bất ngờ? Hay cảm động? Hoặc cũng có thể là tất cả. Nhưng mà Hấp Huyết Qủy có mấy loại tâm trạng ngớ ngẩn này sao? Chính cô cũng không biết.

“Nếu cô không định xuống núi bây giờ thì có thể lưu lại đây một đêm, dù sao cũng tối rồi.” Anh tiếp tục.

À, ra thế. Bây giờ cô mới vỡ lẽ ra, thì ra anh ta làm vậy là để cô cảm động mà lưu lại, rồi sau đó thì...

Nhưng sự thật lại không hề giống như cô nghĩ. Diệp Lam Phi chỉ đơn thuần nghĩ trời tối rồi mà lại có một cô gái giữa vùng đồi núi hoang vu thì không hay lắm nên muốn giúp cô. Ít ra thì nhân cách và đạo đức con người thôi thúc anh làm vậy. Sau khi đưa cô đến phòng ngủ của khách anh liền quay về thư phòng làm việc mà không hề biết trong đầu óc cô gái này đang nghĩ gì.

Nằm trên giường lăn qua lăn lại, không hiểu sao hình ảnh ôn nhu, hành động dịu dàng của Diệp Lam Phi lại quanh quẩn trong đầu Liêu Trúc Hàn không chịu chạy đi. Nghĩ đến Diệp Lam Phi, tim cô lại không khỏi loạn nhịp. Vô lực vỗ nhẹ lên trán mình, cô nghĩ thầm: Bậy bạ gì thế, anh ta dù sao cũng chỉ là một con mồi thôi.

Bước đến bên cửa, ngón tay thon dài vén rèm cửa ngăn cách trong phòng với ban công ra, Liêu Trúc Hàn vọt xuống bên dưới. Ngoảnh lại nhìn lên căn phòng đang sáng đèn, đó là thư phòng của Diệp Lam Phi:

“Nể tình hắn có vẻ là người tốt, tha cho hắn lần này, lần sau nếu còn gặp lại nhất định sẽ hảo hảo hút cạn máu hắn.”

Thoáng qua trong mắt cô, một nụ cười yếu ớt khó phát hiện, xoay người bỏ đi.

Nhưng...

...Hấp Huyết Qủy...

...có thể cười sao???

Huống hồ là ý cười trong mắt.

Có. Đương nhiên có thể cười. Duy chỉ có điều đó luôn luôn là nụ cười lạnh lùng, thiết huyết mà thôi.

Còn nụ cười này, có vẻ không ổn lắm. Ừm, hình như hơi có một chút…ấm, vui vẻ thì phải. Ài. Thật khó đoán.