Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 111






“Bộ này… quá già dặn!”
“Bộ này thì lại quá trẻ con!”
“A, mình nên mặc gì bây giờ?”
Buổi sáng, Hoắc Thuỷ Nhi đứng trước tủ quần áo không ngừng chỉ tay múa chân, lần này cô đến đã mang tất cả tài sản của mình theo, mặc dù… chỉ có một chiếc vali.


Cô đặt vali lên giường, gần như là nửa quỳ nửa nằm lật hết quần áo trong vali ra, chiếc giường mềm mại lộn xộn, Hoắc Thuỷ Nhi mặc bộ đồ ngủ mèo Poko, vò đầu rối tung như tổ gà.

Có câu tục ngữ “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, lần đầu tiên đi làm nên cô rất hồi hộp, rốt cuộc cô nên mặc gì đây… Cố Đoàn Thuần có thói quen chạy bộ buổi sáng, khi về thấy Hoắc Thuỷ Nhi bày căn phòng lộn xộn thì mặt anh lập tức đen như đáy nồi.

Là một người đàn ông ưa sạch sẽ và mắc chứng OCD, Cố Đoàn Thuần bỏ khăn lau mồ hôi trên cổ xuống, bước tới nhấc bổng Hoắc Thuỷ Nhi xuống giường: “Em đang tạo phản đấy à?”
“…”
Hoắc Thuỷ Nhi bị ném xuống sàn mới nhận ra mình khá giống tạo phản… Ga trải giường thượng hạng bị cô vò nhăn nhúm, ngay cả hai cái gối cũng bị đẩy xuống đất, trên giường bày bừa bộn quần áo của cô.

Sao cô không phát hiện quần áo của mình nhiều thế chứ?
Nhưng lại chẳng có bộ nào phù hợp cả.


Vẻ mặt vừa vui vừa buồn của Hoắc Thuỷ Nhi khiến Cố Đoàn Thuần phải cau mày.

Cố Đoàn Thuần là một người rất có máu mặt ở thành phố S, anh chưa bị ai phớt lờ thế này bao giờ đâu!
“Hoắc Thuỷ Nhi, tôi đang nói chuyện với em đấy.” Cố Đoàn Thuần lạnh giọng lên tiếng.

Lúc này Hoắc Thuỷ Nhi mới chú ý thấy Cố Đoàn Thuần đang ở trước mặt mình, cô lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng, tựa như con mèo đang muốn xin ăn, ngay cả giọng điệu cũng nhỏ nhẹ: “Cố Đoàn Thuần, hôm nay anh có bận gì không?”
Hôm nay là cuối tuần, mai là ngày Hoắc Thuỷ Nhi phải đến công ty làm việc rồi.

Nhưng cô đã hồi hộp từ tối qua rồi, lòng háo hức, tay run run… dẫn đến việc sáng nay trời còn chư sáng cô đã dậy chọn quần áo.


Cố Đoàn Thuần tỉnh bơ nhướn mày, muốn đoán xem Hoắc Thuỷ Nhi lại bày trò gì, nhưng anh vẫn đáp: “Không bận gì.”
“Vậy chúng ta đi mua quần áo đi!” Nhất định phải mua một bộ quần áo để ngày mai đi làm, cô phải thật xinh đẹp!
“Không phải đã đưa thẻ ngân hàng cho em rồi à?”
“…” Lời của Cố Đoàn Thuần đả kích khiến Hoắc Thuỷ Nhi chỉ muốn nhào tới xé rách miệng anh, người đàn ông này đúng là trai thẳng mà! Hoắc Thuỷ Nhi cố gắng hết sức giữ nụ cười không bị thay đổi: “Nhưng anh là chồng tôi, nếu bị người khác chụp được bà Cố đi dạo một mình cô đơn trong trung tâm thương mại, sợ là cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh đúng không?” Hoắc Thuỷ Nhi mở to mắt bịa chuyện, thực ra cô muốn nói rằng mắt nhìn của Cố Đoàn Thuần rất tốt, có thể lựa đồ giúp cô.

“Ồ?” Cố Đoàn Thuần bỗng lấy khăn lông xuống, nhìn Hoắc Thuỷ Nhi từ trên cao: “Muốn tôi đi cùng thì cứ nói thẳng.”
“Tôi, tôi đâu có.”
“Không có sao?” Cố Đoàn Thuần mỉm cười đẩy ẩn ý, gật đầu bảo: “Muốn tôi đi cùng cũng được, nhưng…”.