Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 187: Phải Làm Người Phụ Nữ Của Anh 2




Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.

Hắn muốn hôn cô!

Hắn muốn cắn mút thật mạnh đôi môi cô!

Hắn muốn tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa sâu sắc chung một chỗ.

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy mị hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn nhó, cô tức giận nhìn về phía lồng ngực của người nào đó rồi rống lên: “Chú thật đáng ghét! Một người có vóc dáng khỏe mạnh, tại sao lại cứng vậy? Đụng chết lỗ mũi của tôi rồi! Xương sống mũi của tôi cũng bị gãy rồi! Đáng ghét!”

“Cho tôi xem một chút.”

Ngũ Y Y vừa nghe người nào đó cất giọng nói rất dịu dàng, cô liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa cho Hoắc Phi Đoạt xem: “Chú xem chú xem.”

Hoắc Phi Đoạt đến gần, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y đang bày ra gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, nhíu mày nói: “Lỗ mũi vừa tẹt vừa nhỏ. Em cũng không có sống mũi. Tại sao có thể đụng nát xương sống mũi được chứ?”

Ngũ Y Y bỗng chốc trợn to đôi mắt: “Cái gì cái gì? Ánh mắt của chú bị sao vậy? Làm sao tôi lại không có xương sống mũi? Chỗ này của tôi là cái gì hả? Nền cứng này không phải là xương sao?

Đúng là quá ghê tởm!

Vả lại vóc dáng của cô không thu hút được ánh mắt của Hoắc Lão đại đây, cũng có thể nói cô không có gì đúng không?

“Ầm ĩ chết mất…”Hoắc Phi Đoạt nhíu mày.

Tính xấu của Ngũ Y Y nổi lên, giống như bị thần kinh liền gào to: “Cứ ầm ĩ! Cứ ầm ĩ! Cứ ầm ĩ!”

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, đột nhiên giữ chặt cằm Ngũ Y Y, dọa cô sợ tới mức chớp chớp đôi mắt to, gương mặt tuấn tú kia đột nhiên áp sát vào mặt cô.

Một cỗ hương thơm dìu dịu phả vào mặt hắn.

“Chú…”

Chú muốn làm gì, những lời này Ngũ Y Y vừa định nói ra liền bị Hoắc Phi Đoạt nuốt vào miệng.

Môi mỏng của hắn hung hăng ép chặt lên môi cô.

Ngũ Y Y trợn to hai mắt, nhìn hình ảnh phóng to trước mặt.

A a a a! Chú Hoắc cường hôn cô!

A không phải, Chú Hoắc dùng cách này để ngăn chặn cái miệng ồn ào của cô mới đúng.

Cô biết mà.

Tròng mắt của hắn gần kề trong gang tấc, xuyên qua tầng lớp lông mi, dường như cô thấy được ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Thế nhưng ánh mắt của hắn thâm sâu như biển vậy, cô căn bản không thể nhìn thấu được hắn.

Sau khi sửng sốt mấy giây, Hoắc Phi Đoạt bắt đầu ngọ nguậy đôi môi.

Môi hắn nhẹ nhàng chơi đùa chọc ghẹo môi cô.

Chẳng qua là bốn cánh môi chạm vào nhau thôi, nhưng lại làm cho mạch máu trong người Hoắc Phi Đoạt căng phồng lên.

Lồng ngực giống như có từng ngọn lửa lớn bắt đầu bùng lên, các cơ bụng đều căng cứng, lại nhìn xuống phía dưới, cọ xát giống như đang nhen nhóm một ngọn lửa, lập tức căng cứng đến mức chặt chẽ, phía trước quần đã không thể chống đỡ được nữa.

Màn đêm dày đặc.

Trong xe hơi đã được bật thiết bị sưởi ấm.

Nhưng giờ phút này Hoắc Phi Đoạt cảm thấy cơ thể hắn nóng hơn lò lửa.

Nóng như muốn hòa tan người nào đó!

Dừng lại!

Hoắc Phi Đoạt, mày không thể tiếp tục!

Nếu còn tiếp tục, mày sẽ không thể kiềm chế lại được!

Hoắc Phi Đoạt phải dùng tất cả nghị lực mới rời khỏi đôi môi cô.

Hắn không dám hôn sâu.

Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, quay mặt nhìn về phía bên kia, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.

Ngũ Y Y mờ mịt luống cuống tay chân một lúc, chớp chớp mắt vài cái, bây giờ mới hiểu ra, cô tức giận nói: “Này! Tại sao lúc nào chú cũng trừng phạt tôi? Tôi cũng không phải là tội phạm! tôi nhất định phải lật đổ quản gia đứng lên làm chủ!”

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày nhìn một bên mặt của Ngũ Y Y.

Nhìn cái gì vậy? Ánh mắt Ngũ Y Y lóe lên một tia nguy hiểm như con hổ con.

Chú nghĩ rằng tôi không dám sao?

Chú nghĩ rằng tôi sẽ ngồi một chỗ để người khác ức hiếp sao?

Lão nương đây hận nhất là bị người khác khi dễ!

“Tôi muốn lấy lại vốn!”

“Cái gì?” Hoắc Phi Đoạt không dám tin nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y như một con gà trống háo chiến, trèo lên người Hoắc Phi Đoạt, dùng hai móng vuốt nhỏ bám chặt vào cổ hắn, vễnh cao miệng, rồi hung hăng dán chặt vào môi mỏng Hoắc Phi Đoạt.