Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 443: Chỉ xứng đáng làm việc này 1




Tiêu Mai nằm trong chăn bực bội lầm bầm: “Trời ơi, ông bị bệnh gì à, nửa đêm không ngủ được kêu la cái gì? Nhanh chóng ngậm miệng lại, ngủ!”

“Đừng lên tiếng!”

Ngũ Học Phong nhảy qua, dùng chăn che mặt Tiêu Mai lại, suýt chút làm Tiêu Mai bị ngộp chết.

“Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, mời ngài nói, tôi sẽ rửa tai lắng nghe.”

Giọng nói Ngũ Học Phong run run.

Hoắc Phi Đoạt công ty Hoắc đế, chỉ cần anh ta rống lên, dường như cả nước lung lay và chết.

Ai dám chọc giận!

“Y Y nằm viện, là con gái của ông đi?”

“Ai? Ai?”

Ngũ Học Phong cảm thấy đầu như bị chập mạch.

Từ miệng Hoắc Phi Đoạt nói ba chữ tên Ngũ Y Y kia, thế nhưng trong lúc nhất thời ông ta không phản ứng kịp Ngũ Y Y là ai.

“Ngũ Y Y có phải là con gái của ông không?”

“ A, Y Y à, phải phải phải, tất nhiên nó là con gái của tôi.”

“Con gái của ông nằm viện, ông thân là cha của cô ấy, có phải ông nên đến bệnh viện nhìn cô ấy một cái chứ?”

“A, phải, nên! Phải nên đi thăm nó! thật nên!”

Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh như băng: “Tốt lắm, vậy ngày mai ông đi thăm cô ấy, tiện thể nhớ mang theo vẻ mặt chân thành quan tâm.”

“Được được, tôi nhất định sẽ đi, tôi nhất định phải đi, xin ngài yên tâm, tổng giám đốc Hoắc.”

Rốt cuộc Tiêu Mai từ trong chăn ló đầu ra, bà ta thở hồng hộc, cầm lấy tay Ngũ Học Phong cắn mấy cái.

Tôi cạp cho ông chết!

Hoắc Phi Đoạt chau mày cốt, nhìn bóng đêm bên ngoài, giọng nói lạnh như băng: “Tôi nghĩ ông hẳn đã nhớ kỹ, tôi chưa từng gọi điện thoại cho ông, hiểu chưa?”

Lúc đó Ngũ Học Phong thật không hiểu rõ, choáng váng hai giây mới hoảng sợ không kịp nói: “Hiểu rõ, hiểu rõ! Tổng giám đốc Hoắc ra lệnh, tôi kiên quyết phải hiểu, ngài chưa bao giờ gọi điện thoại cho tôi!”

“Được, cứ như vậy.”

Hoắc Phi Đoạt thẳng thắn cúp điện thoại, hơi nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của Ngũ Y Y, liền nhịn không được thở dài.

một nha đầu tốt như vậy, sao lại gặp một người cha như thế này?

“Lão đầu tử, ông làm tôi ngộp chết, tôi bị ngộp chết ông lại cưới cô gái trẻ khác đi? Làm gì lấy chăn bịt mũi tôi? Tôi chết ông vui lắm.”

Tiêu Mai tức giận hô to.

Ngũ Học Phong chán nản nói: “Bà được chưa? Câm miệng cho tôi! Lúc nãy là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới!”

“Điện thoại của ai?”

Tiêu Mai ngạc nhiên mở to mắt.

“Có bao nhiêu Hoắc Phi Đoạt? Có thể dậm chân một cái người trên trái đất này đều run rẩy, không phải anh ta sao?”

“Hoắc Phi Đoạt? Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông? Có phải anh ta muốn cho công ty ông một hạng mục làm ăn không?”

“Cho cái đầu! Anh ta bảo tôi ngày mai đi thăm Y Y, còn muốn tôi phải mang theo nụ cười ôn nhu. Bà nói một chút, sao Hoắc Phi Đoạt lại có tâm tư quản một chuyện nhỏ như hạt đậu chứ? Anh ta đã lên tiếng, ngày mai tôi nhất định phải đi. Người này giống như ma quỷ, không dám đắc tội. Haizz……….”

Ngũ Học Phong mệt mỏi nằm dài, nắm chặt tóc.

Sau khi Tiêu Mai suy nghĩ, ngạc nhiên nói: “Ơ, nhưng mà kỳ lạ, Y Y nằm viện sao Hoắc Phi Đoạt lại biết rõ chứ? Chuyện này là việc nhà của chúng ta, vì sao Hoắc Phi Đoạt lại nhúng tay vào?”

“Đúng nha, tôi còn không nghĩ đến điều này đó.”

Ngũ Học Phong vừa nhắm mắt lại, lập tức mở ra: “Vợ, em cảm thấy không? Cảm thấy vì sao không?”

“Hừ, còn có vì sao, nhất định con nha đầu kia làm gái ăn chơi cao cấp, lúc này đã thành công của Hoắc Phi Đoạt.”