Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 107: Dễ dàng bị bắt lại




Ta bị hắn đè bên dưới, muốn giãy dụa nhưng toàn thân đều bị cơ thể nóng bỏng bên trên ép tới mềm nhũn, hai tay đẩy ngực hắn cũng dễ dàng bị bắt lại. Cả người ta cứ nằm như vậy, mặc mọi hành động của hắn.

Tay như cục than mỗi lúc một nóng, từng cái vuốt ve đều như châm lửa. Bàn tay chậm rãi vòng qua eo, dọc theo sống lưng đi về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp áo trên người.

Một khắc đó, da thịt của ta lộ ra bên ngoài, tiếp xúc với không khí lạnh băng khiến cả người run lên.

Mà đúng lúc ấy, ngón tay hắn lại xẹt qua miệng vết thương của ta.

"A!"

Một trận đau nhói đánh úp khiến ta hoàn hồn, ta lập tức dùng sức đẩy hắn ra: "Đừng!"

Bùi Nguyên Hạo không kịp đề phòng, thiếu chút đã bị ta đẩy ngã xuống dưới. Đầu hắn đập mạnh vào giường, mở to hai mắt nhìn ta.

Ta kinh hoảng, mắt thấy y phục đã cởi ra một nửa, cảnh xuân trước ngực nửa ẩn nửa hiện khiến khuôn mặt ta đỏ bừng, hận không thể tìm cái hố chui xuống. Ta cuống quít duỗi tay cầm mớ quần áo hỗn độn che thân thể mình, run rẩy cuộn vào một góc.

Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đột nhiên trở nên sâu hơn, hắn xoay người ngồi thẳng dậy, đưa lưng về phía ta.

Vừa rồi dưới tình thế quá gấp mới đưa tay đẩy hắn, nhưng người trước mặt tính tình thế nào ta quá rõ, những đêm ở Thượng Dương Cung khi trước ta sẽ mãi mãi không quên. Nếu chọc giận hắn, chỉ sợ...

Càng nghĩ ta càng sợ hãi, vội mở miệng: "Điện hạ, nô tỳ..."

Còn chưa giải thích xong, hắn đã đứng dậy, không thèm quay đầu mà đi ra ngoài.

Thời điểm đóng cửa, ta hoảng hốt khi thấy cổ tay hắn quấn băng gạc rất dày, trên đó còn lộ ra chút màu hồng nhạt, hình như là bị thương.

Sao lại như vậy?

Một mình ta cuộn người trong góc giường, tuy rằng hắn rời đi khiến ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn bất an.

Ta không khỏi nghi hoặc, chỉ là bản thân vẫn nên rời trước rồi nói. Ta vội mặc đồ vào, mặc dù vết thương đã không còn đau như hôm qua nhưng sức lực nâng cánh tay vẫn không có. Ngay thời điểm vật lộn với mớ y phục, một tiếng giọng nói mang theo tiếng cười như hoàng anh bên ngoài truyền tới: "Cô nương, vết thương của người chưa khỏi, để ta tới giúp người."

Ta ngẩng đầu, thấy một nữ tử khoảng hai mươi mặt xiêm y màu trắng nhìn ta cười hì hì. Nàng ấy đi tới, thuần thục giúp ta mặc y phục.

Ta nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Vị cô nương này là..."

"Ta là Như Nguyệt, tới đây để hầu hạ cô nương."

"Cái gì?" Ta nhìn nàng, hầu hạ ta? Có phải sai sai rồi không? Ta liền nói: "Nguyệt cô nương, ta cũng là nô tỳ, không phải tiểu thư."

"Ta biết, nhưng Hồng đại nhân lại muốn ta tới hầu hạ người."

Hồng Văn Toàn? Tri phủ Dương Châu, hắn làm như vậy để làm gì?

Tuy trong lòng vẫn còn khuất mắc nhưng dù sao bản thân đang ở nơi xa lạ, hơn nữa ta cũng biết không nên nói nhiều, cho nên để mặc tỳ nữ hầu hạ rửa mặt. Mọi thứ đột nhiên khác hẳn, những người xung quanh đều đối với ta cung kính khiến lòng ta ngày một trĩu nặng.