Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 126: Các ngươi rốt cuộc là ai?




Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Các ngươi về trước đi, ta đưa nàng qua đó."

"Vâng."

Chờ bọn họ lui xuống hết, hắn mới ôm ta đi về phía trước.

Cả đoạn đường, hô hấp của hắn cứ diễn tấu bên tai ta, trầm ổn mà kiên định, một chút hỗn loạn cũng không thấy.

Ta, tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại.

Lúc này, hắn lại lên tiếng: "Ngươi hình như luôn luôn bị thương."

Ta trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng: "Thật không ngờ ta lại mang thêm phiền phức cho ngài."

"Ngươi biết ta là ai?"

Ta lặng lẽ gật đầu.

"Sao lại biết?"

"Có nguyên nhân thì sẽ có kết quả."

Tam hoàng tử xuống Nam, thân phận bảo mật tuyệt đối, ngay cả châu phủ không phải ai ai cũng biết, nhưng tối hôm bắn pháo hoa đó lại có thích khách xuất hiện, điều đó chứng minh thân phận của hắn sớm đã bại lộ, hơn nữa là trước khi vào thành Dương Châu.

Mà Bùi Nguyên Hạo, bản thân hắn sẽ không để xảy ra sai sót, chuyện duy nhất ngoài ý muốn chính là ta.

"Ngài đã cứu ta trên núi Hổ Nha." Ta từ từ giải thích, "Ngài sớm đã biết ta là thị nữ của Tam hoàng tử từ lúc ở thiên lao trong kinh thành, mà hiện tại ta lại xuất hiện ở đây, chắc chắn chỉ vì một lý do duy nhất, chính là theo Hoàng tử xuống nam, cho nên ngài mới biết Tam hoàng tử tới Dương Châu."

"..." Hắn nhìn ta, trầm mặc.

Đương nhiên, có một số lời ta không thể nói thẳng, ta thầm đoán sau khi cứu được ta, hắn luôn cho người kiểm chứng chuyện này, cho nên sau khi nghe cái người Ngũ ca kia nhắc tới châu phủ, hắn mới đột nhiên rời khỏi khách điếm, có lẽ vì an bài kế hoạch ám sát trong đêm pháo hoa.

Hắn trầm mặc không nói chuyện, cánh tay vẫn ôm ta đặt xuống giường trong phòng, sau đó mới ngồi xuống nhìn ta, hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết người trong thiên lao chính là người cứu ngươi trên núi Hổ Nha?"

Ta nhìn chằm chằm hắn, không trả lời, mà hắn tựa hồ cũng phát hiện được gì đó. Sau một lúc lâu, hắn cười bất đắc dĩ, vừa lắc đầu vừa tháo khăn đen che mặt xuống.

"Sớm biết thế này, ta đã không đeo nó."

Ta cũng cười cười.

"Có điều..." Hắn nghiêm mặt, "Ngươi vạch trần ta như vậy, chẳng lẽ không sợ bị diệt khẩu sao?"

"Nếu Hoàng gia thật sự làm ra chuyện này, ngay lúc trên núi Hổ Nha, ngài đã không cứu ta rồi."

"Nhưng ngươi vì sao phải nói thẳng ra?"

"Bởi vì..." Ta nhìn đôi mắt sáng đó, "Ta muốn biết các ngươi rốt cuộc là ai?"

Tập hợp sát thủ, hành thích hoàng tộc, đây không phải chuyện bình thường người trong giang hồ sẽ làm, hơn nữa điều khiến ta kinh ngạc nhất là sự tình đã nháo tới không cách nào che giấu, ngay cả một hiệu thuốc nhỏ nhoi cũng không sợ hãi qua phủ!

Bối cảnh của nhóm người này chắc chắn không đơn giản!

Hoàng Thiên Bá cười cười: "Ngươi phải biết rằng, có đôi khi biết quá nhiều sẽ bất lợi cho ngươi, có đôi khi, hồ đồ cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."

Hắn nói đúng! Mấy năm nay có thể bình bình an an sống trong hoàng cung, ta không phải vì giả bộ hồ đồ hay sao?

Nhưng, những âm mưu và tranh đấu đó trong quá khứ khác hẳn chuyện lúc này.

"Được, ta không hỏi các ngươi là ai nữa, nhưng có một vấn đề ta muốn biết."

"Ngươi nói đi."

"Các ngươi có phải còn muốn ám sát hắn không?"