Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 145: 145: Sát Khí Nhịp Đập Của Trái Tim Cùng Sự Tồn Tại






Thời gian trong hai ngày này phảng phất như nước chảy, trôi qua thật nhanh.

Người trong hiệu thuốc Hồi Sinh vì chuyện trêи chùa Hồng Diệp mà âm thầm chuẩn bị rất nhiều, cho dù bị nhốt trong phòng không thể nhìn thấy mặt trời, ta cũng có thể nghe được tiếng bọn họ luyện quyền, đao kiếm va chạm sột soạt, tất cả, không thể nghi ngờ đều vì chuyện ám sát hoàng tử mà tăng thêm sát khí.

Ta không biết phải dùng cách gì mới có thể ngăn cản mọi thứ.

Rốt cuộc, ngày đó cũng tới.

Trời còn chưa sáng, ta đã bị người ta mang ra khỏi phòng, nhét lên xe ngựa.

Lúc này còn chưa tới giờ Dần, cả thành Dương Châu vẫn còn yên giấc, màn xe rơi xuống, ta cố gắng đưa tai lắng nghe, phía sau còn có một chiếc xe ngựa khác.

Mộ Hoa coi trọng lần hành động này như vậy, không thể nào chỉ xuất động vài người, chẳng lẽ! Những người khác sớm đã mai phục trêи núi phía Tây rồi sao?
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng ta đã căng thẳng.

Lúc này màn xe bị nhấc lên, Mộ Hoa nhanh nhẹn đi lên, vung tay, xe ngựa lập tức chạy nhanh về phía trước, bên trong chỉ còn lại ta và nàng.


Bánh xe va chạm đất đá trêи đường phát ra thanh âm đơn điệu, nhưng trong xe ta và nàng đều im lặng, cơ hồ ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Qua một lúc lâu, chung quy vẫn là ta đánh vỡ bầu không khí an tĩnh: "Hoàng gia đâu?"
Nàng lạnh lùng nhìn ta.

"Ngươi không định thả hắn ra sao?"
"Ngươi thật quan tâm chàng.

"
Ta khẽ cười: "Trong những người Thanh Anh quen biết, Hoàng gia là người có trí tuệ và khí độ nhất.

Với hắn, Thanh Anh vô cùng kính trọng, quan tâm là chuyện đương nhiên.

"
"Hừ, ngươi không cần phải nói dễ nghe như vậy.

" Mộ Hoa cười lạnh một tiếng, "Ta biết nữ tử kính trọng một nam nhân rốt cuộc là có ý gì, nhưng ta nói cho ngươi biết, chàng không thích ngươi, chính chàng đã nói tới ta như vậy!"
Ta trầm mặc, cúi đầu.


Trong xe lại rơi vào yên lặng, lúc này lại là Mộ Hoa lên tiếng trước: "Ngươi nói xem, trận chiến lần này, chúng ta ai sẽ thắng, ai sẽ thua?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng.

Mấy hôm nay cảm nhận bầu không khí xung quanh, ta biết Mộ Hoa đã đánh cược tất cả vào hôm nay, nàng ấy tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thua.

Nhưng hai ngày trước, ngay tại chùa Hồng Diệp, ta lại gặp Bùi Nguyên Hạo, tâm tư của hắn kín đáo, hành sự lại hung tàn, tuy ta không biết vì sao lần này hắn đồng ý thỏa hiệp với hiệu thuốc Hồi Sinh, nhưng ta biết, hắn tuyệt đối không để chính mình thất bại.

Hôm nay, ai thắng ai thua quả thật rất khó nói.

Mà trong lòng, ta đều không hi vọng nhìn một bên nào thắng, cũng không mong một trong bọn họ thất bại, bởi vì ta biết, dù thắng hay thua vẫn phải dùng mạng người và máu tươi đánh đổi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Mộ Hoa xuống xe, nói: "Còn không đi xuống!"
Ta đỡ khung xe, chậm rãi đi xuống.

Vừa ngẩng đầu, cảnh tượng sương mù bao quanh quen thuộc đã hiện lên trước mắt, giữa màu trắng mờ ảo ẩn ẩn lộ ra chùa Hồng Diệp, nhưng thứ ta nhìn thấy lại là máu tươi bao trùm khung cảnh này.

Sát khí, nhịp đập của trái tim cùng sự tồn tại.

.