Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 147: 147: Át Chủ Bài Của Bùi Nguyên Hạo 1






Mọi người bị tiếng chuông làm cho chấn động, đồng loạt quay đầu, liền thấy khách hành hương trong Phật đường an tĩnh từ đệm hương bồ đứng thẳng dậy, sau đó xoay người lại.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua mây mù chiếu vào Phật đường nhỏ nhoi kia, khiến cả tượng Phật rạng rỡ tới chói mắt.

Giữa kim quang, Phật tổ rũ mắt theo dõi chúng sinh.
Nhưng người kia chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tất cả mọi người, một chút từ bi không hề xuất hiện, ánh mắt ngược lại đặc biệt lạnh lùng, kiêu căng không xem tất cả ra gì.
Bùi Nguyên Hạo!
Giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, ta không tin mở to hai mắt nhìn hắn.


Đúng vậy, người trước mặt rõ ràng là hắn, một thân trường bào màu đen, dung nhan thanh lãnh càng tôn lên đôi mắt đen như mực kia.
Một người hô mưa gọi gió trong kinh thành, ngay cả Hoàng đế cũng không thể nắm bắt con người hắn - Tam hoàng tử lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở đây, ngay lúc này!
"Là...!Là hắn!"
"Sao có thế?"
Tất cả đều sợ ngây người, nhất thời không ai kịp phản ứng, mọi người đều ngây ngốc đứng yên một chỗ, không dám cử động.
"Sao...!Sao lại như vậy?" Vi Chính Bang lẩm bẩm, không tin nhìn tình cảnh trước mặt.
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi ra khỏi Phật đường, đối diện với nhóm người này cùng sát khí ẩn nấp giữa rừng núi, hắn giống như không có cảm giác, ánh mắt lạnh lùng quét qua một lần, cuối cùng dừng trêи người ta.
Giờ khắc này, huyết khí trêи người tựa hồ đọng lại, tất cả mọi người ở đây đều nhìn hắn, không ai biết được cánh tay dưới ống tay áo của ta run tới không thể khống chế.
Trêи mặt hắn không có chút biểu cảm, chỉ là một khắc nhìn ta, hắn khẽ cắn môi.

Lúc này, bên cạnh hắn không có hộ vệ, thậm chí vũ khí cũng không mang theo, mà những người của hiệu thuốc Hồi Sinh này lại muốn mạng của hắn, nếu bọn họ cùng xông lên, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Làm sao hắn dám? Sao hắn dám như vậy?
Chỉ là, thời gian cứ thế trôi qua, những người xung quanh không ai động thủ.
Sao lại thế này? Sợ hãi trong lòng dần biến thành nghi hoặc, ta nhìn Mộ Hoa, thấy trong mắt bọn họ đều lộ sự hoang mang, không chỉ bọn họ, ngay cả hơi thở của những kẻ mai phục cũng dần lộ ra bất an.
Ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người trước mặt dù sao cũng là hoàng tử, cho dù bọn họ không chịu thừa nhận, nhưng trêи người hắn toát ra một loại khí chất bức người, khiến tất cả không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa, nếu hôm nay Bùi Nguyên Hạo mang theo nhân mã tới đây, hoặc để người ẩn nấp mai phục bốn phía đều là chuyện bình thường nằm trong dự kiến, nhưng hiện tại, một mình Bùi Nguyên Hạo ở đây, không có vũ khí, không có thị vệ, thậm chí một chút sát khí cũng không có.
Đám người Mộ Hoa ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì không ai biết át chủ bài của Bùi Nguyên Hạo rốt cuộc là gì.
Bọn họ dám xông lên, dám động thủ, nhưng lại không dám đánh cược.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Hạo lại nhìn ta, lên tiếng, giọng nói không chút ấm áp: "Lại đây.".