Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 2: Màn đêm (2)




"A!"

Ngay trong lúc mọi người còn đang tìm kiếm khắp nơi, phía sau lãnh cung yên tĩnh, một nơi cơ hồ không ai đặt chân tới đột nhiên có người hét lớn.

Không khí dịu nhẹ tràn đầy hương thơm, một trận nhu hoa xuân thủy bắt đầu.

Bên dưới màn đêm, một mảnh lụa mỏng màu xanh bị gió thổi đi, chậm rãi rơi xuống đình, phiêu dật bay trong không trung. Lụa mỏng che khuất ánh trăng màu xám bạc, lại ngăn không được thân thể bên dưới co rút, cánh tay run lên nhè nhẹ.

Trong đình, một đôi nam nữ nằm trên nền đất lạnh, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi thân thể nữ tử, rất mềm rất trắng, như gió dưới mưa quyến rũ mà gắn kết, giống như ngây thơ vô tội. Cánh tay trắng nõn của nữ tử bị giữ chặt trên đầu, giữa trận đấu tranh, một bàn tay đã phá vỡ ranh giới cuối cùng. Run rẩy, co thắt, những ngón tay thon dài của nàng tuyệt vọng bám vào không khí như một cách thoát khỏi trói buộc của dục vọng, thoát khỏi cơn ác mộng đau khổ kinh hoàng này.

Tại thời điểm đó, mỗi một hành động của nam tử đều làm nàng rên nhẹ, nhưng chính nàng lại không biết đó rốt cuộc là đau đớn hay rối loạn. Ngón tay trắng nõn ngọc ngà bắt lấy hư vô, dần dần bất lực, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước hành động mạnh mẽ của nam tử này.

Một giọt nước mắt rơi ra, theo ánh trăng mà nhẹ nhàng trượt xuống khuôn mặt thanh tú, dừng lại trên mặt đất, phảng phất như một sợi tơ đen trên mái tóc, hiện ra, rồi biến mất.

Trong bóng đêm, nữ tử ai uyển rên nhẹ, nam tử trầm nặng thở dốc, khắp nơi đều tỏa ra mùi hương mị hoặc, từ từ phiêu đãng lan ra mặt hồ.

Đêm này, còn rất dài...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bọn thái giám tìm người cũng tới nơi này. Trong đình chỉ còn lại một mình nam tử cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ, quần áo hỗn loạn, ánh mắt ẩn ẩn mang theo một cổ hung ác. Hắn ngồi dựa trên ghế đá trong đình, mùi rượu dâng lên, gương mặt hắn thoáng hồng, đôi mắt cũng vụng trộm đỏ thẫm. Nghe tiếng người tới, hắn mới chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Đối diện với ánh mắt sắc bén đó, đám thái giám đều sợ tới ứa mồ hôi lạnh, lập tức quỳ xuống: "Tam điện hạ!"

Nam tử kia không nói gì, bàn tay chỉ xoa xoa hai bên huyệt vị, lại lạnh lùng nhìn mấy mảnh y phục bị xé rách còn lưu lại dưới đất, nơi nơi ẩn ẩn ám hương, phảng phất như chỗ này đã từng xảy ra chuyện gì đó.

"Tam điện hạ, Hoàng Thượng đang tìm ngài, ngài mau trở về đi."

Nam tử vẫn chưa nói gì, an tĩnh mà ngồi trong đình một lát. Chốc lát, hắn mới đứng dậy, cũng không quay đầu nhìn lại những thứ phía sau.

Dưới ánh trăng, vài mảnh y phục kia bị gió thổi đi, bay tới mặt hồ.

Tất cả, đều như chưa từng phát sinh.