Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 29: Khổ hình rét lạnh tới tủy xương




Ta lập tức hiểu ý, Diêu Ánh Tuyết là đang muốn lập uy trong Thượng Dương cung.

Mấy ngày trước, bởi vì Bùi Nguyên Hạo vắng vẻ, nàng ta mất hết mặt mũi, đám nữ nhân này còn từng chê cười nàng ta, nếu không ở trước mặt bọn họ lập uy, vị trí phu nhân này vĩnh viễn chỉ là hư ảo, vừa lúc nàng ta có thể mượn câu của Bùi Nguyên Hạo mà thể hiện.

Nhìn bộ dáng của ta, sắc mặt của đám cơ thiếp đó đều có chút khó coi, đương nhiên không phải đồng tình, bọn họ chỉ là đang nghĩ tới tương lai sợ rằng không được dễ chịu mà thôi.

Lúc này, Diêu Ánh Tuyết lại khanh khách cười: "Thôi, đừng bàn chuyện phiền lòng này nữa. Nếu các vị muội muội đã tới, bổn phu nhân cũng nên thực hiện bổn phận của chủ nhà chứ."

Nói xong nàng ta liền phân phó xuống, rất nhanh trong phòng đã bố trí một bàn tiệc rượu. Nàng ta đứng trước cửa, nhìn bộ dáng đang quỳ của ta, lạnh lùng cười: "Còn ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn quỳ ở đây đi."

Nói xong, cánh cửa liền đóng lại.

Sắc trời lúc này còn sớm, mặt đất vẫn còn giữ lại lạnh lẽo của đêm qua, vừa quỳ xuống, hàn khí bên dưới lập tức xông lên, nhưng đây không phải điều khó chịu nhất, hôm qua ta canh giữ ngoài phòng bọn họ suốt một đêm, thể lực lúc này đã tới cực hạn, chỉ quỳ một lát, ta đã khó chịu tới sắp ngất đi.

Cách vách tường lại là một màn ăn uống linh đình, tiếu ngữ hoan thanh âm ĩ, vừa bắt đầu ta còn nghe tiếng Hồng Vi, Lục Hà nịnh hót, nhưng càng về sau, cả người đều đông cứng lại, trước mắt chỉ toàn màu đen, cái gì cũng không nhớ.

Không biết trải qua bao lâu, trước mặt đột nhiên có nước lạnh tạt vào mặt mình.

"Ngươi thật to gan, bổn phu nhân phạt ngươi quỳ ở đây, ngươi lại dám ngủ?"

Ta lập tức bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện chính mình vừa hôn mê, trong phòng sớm đã không còn ai, mà phía trước chỉ có Diêu Ánh Tuyết cầm một cái ly trong tay, lạnh lùng nhìn ta.

"Thỉnh phu nhân thứ tội." Ta cắn răng đỡ lấy khung cửa, từ từ ngồi dậy.

Nàng ta nhẫn nại nhìn hành động khổ cực của ta, cười lạnh: "Nhạc Thanh Anh, ngươi có phải cảm thấy không phục, hay là, ngươi cảm thấy vị trí này hẳn phải là của ngươi, đúng không?"

Sắc mặt ta lập tức trắng bệch: "Không, ta... Nô tỳ không có suy nghĩ như vậy."

"Không có?" Nàng ta cười lạnh, cúi người chằm chằm nhìn vào mắt ta, "Ngươi cho rằng ta là kẻ mù sao? Nhạc Thanh Anh, đừng tưởng ta không biết ngươi có chủ ý gì. Hôm đó ngươi nói với ta, tranh sủng là tự hạ thấp thân phận, ngươi còn không phải hy vọng điện hạ vĩnh viễn lạnh nhạt ta sao? Bây giờ thì thế nào, tại Thượng Dương cung này, ai là phu nhân, ai mới là người được điện hạ sủng ái nhất hả?"

"..."

"Theo ngươi nói, ta tặng bạc cho Lưu công công là tự hạ thấp thân phận, vậy tại sao điện hạ lại triệu ta thị tẩm ở tẩm cung của ngài ấy? Những người này sao lại tới đây nịnh hót ta?"

"..."

Ta trầm mặc không lên tiếng, nàng ta lại hừ lạnh: "Chỉ là ta quả thật đã coi thường ngươi, nhìn qua chắc ngươi đã biết Liễu Ngưng Yên không thể xoay mình, cho nên tự dâng hiến mình, đúng không?"

Cái gì? Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Diêu Ánh Tuyết duỗi tay bắt lấy cằm của ta, lạnh lùng nhìn: "Chỉ là ngươi cũng nên tự biết sức lực của mình đang nằm ở đâu đi, với dáng vẻ này, ngươi cũng xứng nhào vào lòng điện hạ sao? Ngươi thật cho rằng a miêu a cẩu gì đó đều có thể leo lên giường điện hạ hả?"