Một Đời Trầm Luân

Chương 40: 40: Chuyện Rất Lâu Về Trước Kết





- Ái chà, mỹ nhân đi đâu vậy? Có cần bọn ta đưa về không?
Một tên trong số đó thấy nàng ta tuyệt sắc liền nổi lòng d@m d*c.

Hắn đưa tay muốn chạm lên làn da trắng nõn liền bị tát một cái.
- Cút!
- Úi không ngờ còn biết đánh người nhỉ? Mỹ nhân đúng là rất bạo dạn nha!
Mấy gã đó không những không tức giận mà còn thích thú cười lớn.

Thậm chí lớn mực mà bắt đầu động chạm tay chân.
Phịch!
- Mẹ kiếp là tên khốn nào vậy?
Triều Thái Thái sắc mặt giận dữ đứng chắn trước Lưỡng Nguyệt.

May mà gã không rời đi, nếu không A Nguyệt sẽ..
Nghĩ đến nàng ta bị đám người kia làm chuyện xằng bậy lửa giận trong lòng gã liền không khỏi sôi sục.
- Bọn mày cút mau! Trước khi một đứa cũng không còn mạng!
- Mày tưởng tụi tao sợ mày hả?
- Đại ca..

tên này tên này hình như là họ Triều đó..
Một kẻ còn chút tỉnh táo nhỏ giọng nói.


Ai mà không biết đên uy danh Triều gia.

Nếu đụng phải bọn họ chỉ e là sống chết không thông.
- Hừ! May cho bọn mày! Lần sau đừng để tao gặp lại!
Thấy đám người kia cuối cùng cũng rời đi Triều Thái Thái khẽ thả lòng người sau đó xoay qua nhìn Lưỡng Nguyệt đã gục xuống đất.
- Sao phải tự làm khổ chính mình chứ..
Gã xoa nhẹ lên làn má nàng ta.

Sau đó thu tay thở dài, tiếp đó là bế nàng ta trở về nhà của mình.
* * *
Ngày hôm sau..
- Ưm..
Lưỡng Nguyệt nâng mắt nhìn xung quanh.

Đầu nàng ta không biết cớ gì mà đau quá.

Ngó nhìn một lượt liền thấy bản thân là đang chỗ xa lạ, trong lòng nàng ta liền có chút sợ hãi.
Cạch!
- Muội tỉnh rồi sao?
Triều Thái Thái vừa đi nấu cháo xong đã thấy nàng ta tỉnh lại liền vui vẻ bắt chuyện.
- Đây là Triều gia?
Lưỡng Nguyệt cau mày hỏi.
- Ừm, phụ mẫu muội đang nói chuyện với mẫu thân ta!
Gã để tô cháo lên bàn, sau đó dịu giọng nói.
- Họ đến rồi sao?
Nàng ta chậm rãi đứng dậy đi đến chỗ chiếc bàn để dùng bữa.
- Muội thấy sao rồi, có còn đau đầu hay không?
- Ngươi câm miệng thì ta sẽ khỏe hơn!
"..."
Biết tính khí nàng ta trước giờ nên Triều Thái Thái cũng không so đo.

Bởi lẽ dù sao gã cũng yêu nàng ta rất nhiều.
* * *
- Lưỡng tiểu thư là một nữ nhân tốt, ai lấy được nàng quả là tích phúc ba đời!
Vừa mới đi đến chỗ mọi người đã nghe thấy gia đình hai bên nói cười vui vẻ.
- Lưỡng phu nhân nói quá, nữ nhi vẫn còn tính khí trẻ con.
- Không đâu, Lưỡng tiểu thư thật sự là một tài nữ!
Nghe những lời khen đó Lưỡng Nguyệt cũng chỉ nhếch miệng một cái.


Nàng ta đương nhiên là tài nữ, chuyện này còn cần bọn họ nói sao?
- À phải rồi, Triều tướng quân hình như vẫn chưa lập gia thất thì phải?
Mẫu thân của Lưỡng Nguyệt bất chợt nhắc đến Triều Thái Nam.
- Haiz, thằng nhóc đó cả ngày chỉ biết ra trận đánh giặc.

Thật sự người làm mẹ này cũng hết cách..
- Vậy chi bằng chúng ta kết thông gia, Triều phu nhân thây sao?
- Lưỡng phu nhân nói thật sao? Nếu vậy thì còn gì bằng!
"Cưới Triều Thái Nam sao?"
Lưỡng Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt cũng có chút hài lòng.

Tuy thật sự không bằng với thái tử nhưng y là kẻ tài giỏi được hoàng thượng trọng dụng.

Nếu gả cho y chắc chắn sẽ được nở mày nở mặt.
Nghĩ vậy, trong lòng liền không khỏi phấn chấn.
* * *
- Cái gì? Tên Triều Thái Nam đó không muốn cưới ta?
Lưỡng Nguyệt tức giận nhìn Triều Thái Thái đứng trước mặt.

Có lý nào là vậy? Nam nhân đó sao có thể từ chối người tốt như nàng ta được?
- A Nguyệt, ca ca huynh ấy..
- Câm miệng! Chết tiệt, lại là do con khốn Ninh Diệp kia xen vào!
Lúc nãy Triều Thái Thái có nói chuyện phu thê thái tử đến phủ một chuyến.

Còn nói rằng, tình cảm không thể ép buộc rồi cái gì mà trong lòng của họ Triều kia đã có ý trung nhân.
Hừ! Cướp thái tử đi, giờ còn muốn phá hoại hôn sự của nàng ta? Tâm địa của ả quả thật độc hơn rắn rết!
- Ca ca thật sự đã có ý trung nhân..
- Thì sao? Chưa gạo nấu thành cơm thì có nghĩa lý gì? Đám thấp kém đó có thể so với ta?

- Phải rồi..

Thái Thái không phải người thích ta hay sao?
Bỗng nhiên nàng ta nghĩ ra gì đó.

Vẻ mặt cũng vặn vẹo đến mức khó coi.
- Nếu đã thích ta vậy chi bằng giúp ta làm một chuyện đi!
Ngày hôm đó, Triều Thái Thái đưa ra quyết định sai lầm nhất cuộc đời.

Đó là giúp Lưỡng Nguyệt đánh thuốc ca ca mình.

Giúp nàng ta một chân thuận lợi bước vào Triều gia.
* * *
Trở về với hiện tại..
- Nếu đã như vậy, cớ gì người còn phải làm ra chuyện đó chứ?
Hắn không dám tưởng mẫu thân mình là con người mưu mô như vậy.

Chưa nói đến, bà ấy kể lại mọi chuyện mà gương mặt lại vô cùng tự hào, thích thú.
- Ha! Tại sao ư? Ngươi phải hỏi phụ thân chết tiệt của ngươi! Hắn không yêu ta cũng chẳng chấp nhận ta! Sau hôm ấy ta may mắn mang thai ngươi nhưng ngươi có biết phụ thân ngươi hắn đã làm gì không? Hắn đã nói rất rõ cả đời này cũng sẽ không yêu một ai khác ngoài hồ ly tinh trong lòng kia! Hắn nói hắn chỉ có trách nhiệm với ta vì ngươi..

vì ngươi mà thôi!.