Một Đời Trầm Luân

Chương 47: 47: Mưu Đồ Soán Vị





- Thừa An, giờ ta có nói gì ngươi cũng sẽ không tin.

Nhưng sự thật rồi sẽ được phơi bày mà thôi..

ta chỉ muốn nói một câu, ngươi không có lỗi..
Triều Thái Phong nói xong liền đứng lên rời đi.

Bây giờ hắn phải làm việc cần làm.

Giúp y lấy lại những thứ vốn thuộc về mình!
* * *
Trong hoàng cung..
- Lang Kiều, ngươi làm tốt lắm!
Lưỡng Nguyệt ngồi trên ngai vàng.

Vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Ái chà, con chó bà ta nuôi đúng là rất hữu dụng.

À mà, nói bà ta nuôi cũng không đúng lắm..
- Đây là việc mà ta cần làm!
Lang Kiều nhìn bà ta.

Có vẻ như gã rất kính trọng người này.
- Ta nghe nói ngươi giữ lại người của Cao Thừa An bên cạnh?
Lưỡng Nguyệt khẽ nheo đôi mắt lại.

Vết bỏng của bà ta cũng khẽ co giật theo hành động đó.
- ..

Chỉ là một người hầu mà thôi.

Giữ lại cũng sẽ không có vấn đề gì!

Lang Kiều mím môi.

Rõ ràng là đang cố vờ như bình tĩnh.
- Diệt cỏ là phải diệt tận gốc! Có đôi khi tình cảm quá lại chẳng có ích gì.

Ngươi thấy không, Thái Phong là một ví dụ cụ thể..
Lưỡng Nguyệt thở dài tỏ vẻ mất mát.

Cứ như, bà ta thật sự nhớ đến đứa con trai mà bản thân đã tự tay đẩy vào tuyệt vọng.
- Ta không giống hắn..

vả lại, An Lâm sẽ không gây trở ngại gì!
Sở dĩ Lang Kiều tôn kính Lưỡng Nguyệt vì do bà ta là thê tử của Triều Thái Nam - ân nhân của gã.

Nhưng không phải vì vậy mà mọi chuyện gã đều nghe theo lời bà ta sắp đặt.

Nhất là về chuyện riêng tư của chính mình.
- Được rồi, ta chỉ lo ngươi bị kẻ khác đâm một nhát sau lưng mà thôi..

hồi đó phu quân ta luôn xem ngươi là hài nhi của mình.

Ta đây..

đương nhiên cũng sẽ giống chàng ấy..

đã khuya rồi, ngươi nghỉ ngơi đi! Dù sao cũng đã là vua của một nước..
Lưỡng Nguyệt khẽ đặt tay lên vai gã sau đó lẳng lặng rời đi.

Nhưng lúc này sắc mặt bà ta đã trùng xuống.

Đuôi mắt cũng cao lên thấy rõ.
Lang Kiều này..

e rằng không thể nào là một con chốt thí ngoan ngoãn..
Còn về Lang Kiều thì gã vẫn đứng đó bất động.

Có lẽ gã cũng đang có sự tính toán cho riêng mình..
* * *
Tại phòng của Lưỡng Nguyệt do Lang Kiều sai người sắp xếp..
Cạch!
- Sắc mặt của ngươi rất tệ?
Triều Thái Thái đã đợi bà ta từ nãy đến giờ.

Bởi lẽ Lưỡng Nguyệt không muốn cuộc nói chuyện giữa bà ta và Lang Kiều bị người khác xen ngang.
- Tên Lang Kiều đó chỉ e rằng sớm muộn cũng sẽ làm phản..
Lưỡng Nguyệt ngồi xuống cái giường của mình sau đó hừ lạnh.
Gã không giống Triều Thái Phong, không có quan hệ huyết thống với bà ta.

Chưa kể, nếu gã nổi hứng điều tra lại chuyện năm đó..
- Ngươi muốn ra tay với Lang Kiều?
Triều Thái Thái cau mày.

Để đi đến bước này, Lưỡng Nguyệt đã giẫm đạp biết bao nhiêu người.

Như vậy, còn chưa đủ sao?
- Dù sao cũng chỉ là một con chốt thí mà thôi! Nếu chết đi thì sẽ có con chốt khác! Còn nữa, Triều Thái Thái, ngươi nghĩ ta làm mọi chuyện chỉ để hành hạ Cao Thừa An đó hay sao?
Bà ta nhếch môi khiến Triều Thái Thái có chút cảnh giác.

Ông ta hiểu rõ những khi bà ta lộ ra vẻ mặt này chắc chắn sẽ có chuyện gì đó không hay sắp sửa diễn ra.

- Từ đó đến giờ..

chưa có nữ đế không phải sao? Chi bằng, để ta nắm quyền tự mình cai trị!
Tham vọng, ích kỷ, sự tàn nhẫn của Lưỡng Nguyệt phút chốc đã phơi bày ra một cách hoàn toàn.

Bà ta không chỉ muốn tất cả phải đau khổ mà còn muốn tự mình ngồi lên ngai vị cao nhất.

Quả thật..

bà ta đã điên rồi! Điên vì tham vọng, điên vì mục đích của chính mình!
* * *
Cao Thừa Cung - hiện tại là chỗ ở của Lang Kiều..
- A Lâm, ngươi vừa mới đi đâu về?
Lang Kiều cau mày nhìn cậu.

Có vẻ như gã đã quá dung túng với cậu rồi thì phải?
- Ta..

ta..
An Lâm nhìn gã muốn nói gì đó nhưng cậu không biết phải nói thế nào.
Lúc nãy cậu chỉ định đi dạo một chút, ai ngờ lại đi đến chỗ của Lưỡng Nguyệt đang ở.

Cậu đã nghe rất rõ lời người đàn bà đó nói.

Bà ta..

bà ta muốn soán vị!
Người đàn bà đó không những ở phía sau giật dây, thao túng tất cả.

Mà bây giờ bà ta còn muốn tranh đoạt vương quyền!
- Có chuyện gì sao? Sao ngươi run dữ vậy?
Lang Kiều thấy cậu vẻ mặt tái mét liền sốt ruột lại gần nắm lấy vai cậu.

Sau đó đặt tay lên trán cậu thăm dò.
- Không có nóng..
- Lang..

Lang Kiều..

tại sao ngươi lại muốn làm vua?
"..."
- C-có phải..


là do người đàn bà đó..
- Đó không phải là chuyện ngươi cần quan tâm! Khuya rồi, mau ngủ đi!
Lang Kiều không muốn trả lời cậu liền đánh sang chuyện khác.
- Bà ta sẽ hại ngươi!
An Lâm trong lúc hốt hoảng liền nắm chặt lấy tay gã.

Tin hay không thì tùy, cậu phải nói cho gã biết!
* * *Sẽ không đâu, bà ấy sẽ không làm vậy?
- Nhưng chính tai ta..
- An Lâm! Có phải dạo này ta cưng chiều ngươi nên ngươi tự xem bản thân ngang hàng với ta không?
Đột nhiên Lang Kiều thay đổi thái độ.

Giọng nói gã sắc lạnh như muốn ghim thẳng vào người cậu.
- Ta..
- Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì! Ngươi là đang muốn ta phân tâm không để ý đến chủ tử của ngươi? Ha, đừng tưởng ta là kẻ ngốc!
Lang Kiều nói xong liền xoay lưng trở lại giường mặc cho An Lâm vẫn đứng yên bất động.
- Không muốn ngủ?
Đến khi gã nằm xuống giường thì cậu vẫn không có phản ứng khiến gã không khỏi khó chịu chau lại mày.
"..."
Nghe thấy lời gã, An Lâm không đáp mà chỉ cúi gầm mặt, cậu siết lấy hai tay.

Ngu ngốc thật..

dù biết tỉ lệ gã tin tưởng lời của chính mình rất thấp vậy mà vẫn nói ra..
Vả lại, quan tâm sống chết của gã làm gì chứ?
Điều cậu cần quan tâm không phải gã..

mà là tính mạng của hoàng thượng hiện tại..

phải là tính mạng của ngài ấy..

Còn Lang Kiều, gã có thế nào cũng chưa từng liên quan đến cậu...