Một Đời Trầm Luân

Chương 55: Là hắn ngốc? Hay y ngốc?




Đêm ấy, Triều Thái Phong uống rất nhiều rượu, Kỳ Điệp và Đường Như Ngọc thấy hắn như vậy cũng muốn ngăn cản nhưng hai nàng vốn chỉ là người xa lạ, khuyên nhủ liệu hắn sẽ nghe sao? Nhưng dẫu sao, hắn đang bị thương, uống nhiều rượu chắc chắn sẽ không tốt. Là một người biết về y dược như Đường Như Ngọc đương nhiên không thể làm ngơ hắn.

Do đó sau cùng nàng ta vẫn nhìn Kỳ Điệp khẽ nói.

- Để ta qua đó một chút...

Kỳ Điệp nghe vậy liền gật đầu. Nhưng rồi nàng cũng khẽ đi cùng với người họ Đường kia. Bởi ánh mắt của nam nhân đó rất đáng sợ. Dẫu tên đó đã từng cứu nàng nhưng nàng không dám chắc hắn sẽ không tổn hại Như Ngọc tỷ. Vả lại....dường như nàng cảm nhận được nam nhân này rất quan tâm đ ến vị công tử kia. Có lẽ....nếu nhắc đến người đó có khi sẽ tốt hơn là hai kẻ xa lạ như các nàng khuyên nhủ.

- Công tử, bọn ta không biết ngươi có tâm sự gì nhưng vết thương của ngươi có thể vì rượu mà làm ảnh hưởng!

Đường Như Ngọc lạnh mặt nói. Nàng ta trước giờ luôn là một mặt lãnh đạm như vậy nói chuyện với người khác. Nếu có ngoại lệ thì chỉ có riêng tỷ đệ của Kỳ Điệp.

- Cút!

Triều Thái Phong không để hai nàng vào mắt mà lạnh lùng nói. Sau đó tiếp tục uống rượu.

Tâm hắn hiện tại rất loạn. Hắn không muốn ai làm phiền mình cả.

Đường Như Ngọc cau mày nhìn băng vải bản thân băng bó giúp hắn. Xem ra là đã động đến vết thương rồi. Có lẽ là tên này quá kích động làm ảnh hưởng.

Kỳ Điệp cũng nhận ra băng vải đang rỉ chút máu liền khẽ lấy hết can đảm mà nói.

- Nếu ngài như vậy vị công tử kia sẽ lo lắng..

Quả nhiên nghe thấy lời nàng nói, mi tâm hắn khẽ động.

- Y sẽ không để ý đến ta...

Hắn cười nhạt, một nụ cười chua xót. Y liệu, sẽ quan tâm đ ến hắn hay sao?

Không thể nào! Y hận hắn còn không hết, làm sao có thể quan tâm đ ến hắn. Nếu có chỉ có thể là hắn ảo tưởng...phải là hắn ảo tưởng...

Triều Thái Phong cứ thế ngồi đó uống không biết bao nhiêu là rượu. Hai nữ nhân kia cũng không cách nào ngăn cản.

Thơi gian từng chút cứ trôi qua. Hắn cũng không biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu.

Trong cơn say, hắn mơ mơ màng màng thấy y đứng nhìn hắn. Trong ánh mắt đó hắn thấy được sự lo lắng của y. Ha....chắc là hắn say đến nỗi sinh ra ảo giác rồi...phải chắc chắn là vậy...

- Để ta đưa hắn về phòng...

Hắn không biết bản thân đang là mơ hay tỉnh. Hắn chỉ biết có ai đó dìu lấy hắn. Mùi hương này thật quen....nó giống như y vậy khiến hắn muốn bám víu vào thật chặt.

- Thừa An....xin lỗi...

.................

Cao Thừa An nhìn hắn nằm trên giường. Ánh mắt rõ ràng là không nỡ. Lúc nãy ở trong phòng, y đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Quả thật, y đã tưởng cả đời này y và hắn sẽ không thể nào giống như trước kia được bởi lẽ y nợ hắn. Nhưng ngày hôm nay y thật sự cảm thấy rất nhẹ nhõm. Bởi lẽ y không nợ hắn. Phụ hoàng y không hề có lỗi với hắn.

Nhưng y cũng biết....hắn trái ngược với y. Y càng nhẹ nhõm bao nhiêu, hắn sẽ càng dằn vặt bấy nhiêu. Bởi tất cả đều do mẫu thân hắn...người mà hắn đã dốc lòng tin tưởng gây ra mọi chuyện.

Có lẽ hắn đã phải chịu đựng cảm giác này rất lâu rồi. Từ lúc đó...hắn đã bắt đầu phải chịu đựng..

Nhìn nam nhân say khước kia, tâm y thật sự rất nặng nề. Trước kia y không hận hắn, bây giờ y càng không hận. Bởi lẽ, hắn cũng là kẻ bị hại. Còn giang sơn của y bị rơi vào tay Lang Kiều là do y chưa đủ thực lực, chưa đủ khả năng để bảo vệ vương vị của mình. Còn thứ làm cho y hiện tại không thể đối mặt hắn...là câu nói đó của hắn. Câu nói....sẽ luôn bên cạnh y.

Khi biết tin triều đình đại loạn nhưng lại không thấy bóng dáng hắn cùng Lang Kiều đâu. Lúc đó y thật sự rất thất vọng. Tâm y thật sự rất đau đớn. Cứ tưởng rằng y sẽ không để tâm nhưng thật sự nó đau hơn y tưởng.

Khi quan quân trong triều bị sát hại. Khi người của Lang Kiều chiếm lấy cung đình. Y đã ngỡ...hắn sẽ xuất hiện. Ít ra...hắn sẽ làm giống lời hắn nói....sẽ bên cạnh y. Y biết khi ấy bản thân, có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng....làm sao đây...y yêu hắn...đó là điều y không thể nào chối bỏ.

Những ngày qua, y luôn một mặt né tránh hắn. Vì y sợ thứ tình cảm đó rồi lại bùng phát như ngọn lửa mà y lại không thể nào kiềm chế. Một bên là sự đau đớn dằn vặt khi ngỡ rằng phụ hoàng là kẻ có tội. Một bên là tình cảm mười mấy năm y dành cho hắn. Mọi thứ cứ thể đổ dồn lại bao trùm lấy y khiến y vô cùng khó thở. Sự quan tâm của hắn, y biết chứ. Sự lo lắng của hắn y cũng rõ hơn bất kỳ ai.

Lúc hắn bị tên lưu manh kia đâm trúng cũng là vì tưởng rằng y gặp chuyện. Hắn....thật sự đã vì y làm rất nhiều thứ.

- Thừa An, ta xin lỗi....là ta có lỗi với ngươi...

Triều Thái Phong hai mắt nhắm nghiền. Lông mày khẽ chau lại. Có lẽ hắn đang mơ thấy ác mộng.

Y nhìn hắn, cảm xúc trong lòng từng chút cuộn trào. Chỉ vỏn vẹn vô lực thốt ra một câu.

- Ta chưa từng hận ngươi, A Phong...