Một Đời Trầm Luân

Chương 57: Cầu xin sự tha thứ




Triều Thái Phong lại gần chỗ giường y. Thấy y đang an giấc. Sắc mặt cũng không có gì lạ liền cảm thấy an lòng.

Hắn nhìn xung quanh một lượt thì bỗng thấy thứ gì đó đặt trên cái tủ nhỏ ở góc trái căn phòng.

Khẽ nheo mắt nhìn kỹ, sau đó hắn liền không khỏi bất ngờ.

Đó không phải là khăn tay lúc trước hắn tặng y hay sao?

Trong lòng cảm xúc liền không khỏi dâng lên. Hắn cứ tưởng sau sự việc đó y đã vứt chiếc khăn đó đi. Thật không ngờ....

Hắn chậm chạp lại gần. Sau đó cầm chiếc khăn lên xem. Hắn cũng không rõ ngày hôm đó vì lý do gì lại mua chiếc khăn này cho y. Chỉ biết sau một lúc khăn thiêu đã về tay mình. Sau đó cũng không nghĩ nhiều mà tặng nó cho y.

- Khụ! Vết thương của ngươi ổn không?

Đột nhiên giọng nói của y vang lên. Hắn xoay người thì thấy y đang ngồi dậy nhìn hắn.

Bầu không khí bỗng có chút ngượng ngùng..

- Ta không sao...đêm qua ngươi, ngủ ngon chứ?

Hắn có chút ngập ngừng nhìn y hỏi. Thật không giống với con người hắn chút nào.

- Ừm, rất tốt!

Y khẽ đáp.

"..........."

Cả hai lại bắt đầu im lặng. Quả thật là do hai người không biết phải nói gì với nhau.

Nhất là về phần Cao Thừa An, bởi lúc nãy y vốn đã tỉnh rồi nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện do đó liền theo quán tính mà giả vờ vẫn đang ngủ. Chỉ là, khi thấy vết thương của hắn trong lòng liền không nhịn được mà lên tiếng thăm hỏi.

- Thừa An, ta...ta và ngươi...

Triều Thái Phong nghe y hỏi thăm mình, trong lòng rõ ràng là phấn chấn. Hắn nhìn y chầm chầm, sau một lúc vẫn không nhịn được lên tiếng.

Hắn muốn hỏi sự thật đã rõ ràng trước mắt liệu hắn và y có thể giống như xưa hay không, nhưng câu từ đến miệng lại không thể thốt ra nên lời.

Hắn....vẫn là có chút không can đảm.

Cao Thừa An liếc mắt nhìn hắn. Thấy khuôn mặt kia muốn nói gì đó rồi lại thôi liền biết là hắn muốn nói gì.

Y hít sâu một hơi, không đợi hắn nói ra điều trong lòng mà đã chính mình lên tiếng trước.

- Triều Thái Phong, tại sao khi đó ngươi lại biến mất?

Đây luôn là khúc mắt trong lòng y. Nó cứ xuất hiện trong tâm trí khiến y không khỏi phiền lòng suy ngẫm.

Bây giờ là cơ hội tốt để nói ra tất cả. Y không muốn....bản thân bỏ lỡ hay hối tiếc điều gì.

- Lần đó ta thật sự không nghĩ sẽ rời đi...

Hắn siết chặt khăn thiêu trong tay sau đó bước lại gần phía y.

Cao Thừa An cũng vì hành động này mà không khỏi sốt sắng trong lòng.

- Lần đó, Lang Kiều hợp tác với mẫu thân ta. Lừa ta rằng bọn họ đã bắt nhốt nhà họ Lâm lại. Bảo rằng nếu ta không đến thì....đến khi ta xuất hiện thì bị đám người đó phục kích. Không ngờ Lang Kiều đó lại sai người đánh thuốc mê bắt nhốt ta lại. Đến khi ta tỉnh lại thì phát hiện bản thân ở một chỗ xa lạ...lúc tìm được đường về thì mọi chuyện đã quá trễ...

- Ta cũng cảm thấy lúc đó chính mình rất ngu ngốc khi tin lời bọn họ. Nhưng ta không muốn lại có ai phải mất mạng...Thật xin lỗi....là ta thất hứa với ngươi....

Triều Thái Phong rũ mắt. Hắn biết bản thân khi đó có bao nhiêu phần hấp tấp. Nhưng mà, hắn không dám đặt cược mạng của nhà họ Lâm. Hắn sợ họ sẽ giống như Kiều Loan, chết vì kế hoạch của mẫu thân hắn. Bà ta vì mục đích của chính mình có gì mà lại không dám làm. Vì thế hắn đã bỏ y lại một mình. Cuối cùng lại khiến y rơi vào khổ sở.

Tất là đều là lỗi của hắn.

- Có lẽ là số mệnh đã định sẵn...

Y khẽ cười nhạt rồi nói.

- Nếu ngươi ở lại cũng chưa chắc có thể thay đổi được gì. Vì thế ngươi không cần tự trách chính mình.

Cao Thừa An nói khẽ. Lúc nãy khi nghe hắn nói, trong lòng y thật sự rất nhẹ nhõm. Hóa ra...hắn chưa từng vứt bỏ y. Hắn chưa từng thất hứa.

- Thừa An....ta xin lỗi! Ta và ngươi....liệu có thể giống như xưa được không?

Triều Thái Phong đột nhiên cúi người ôm chầm lấy y. Giọng nói hắn có phần run rẩy hỏi.

- Ta biết bản thân thật sự ngu ngốc! Bản thân có lỗi với ngươi...nhưng ta thật sự không muốn ta và ngươi sẽ mãi mãi như vậy. Thừa An, ta thật sự rất ích kỷ, dẫu biết chính mình là người khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay nhưng ta vẫn mong ngươi sẽ tha thứ, vẫn mong ngươi không từ bỏ ta...

Vòng tay hắn siết chặt. Hắn không phải kẻ có tài ăn nói. Từ trước đến giờ thứ hắn theo đuổi chỉ có thù hận. Những loại tình cảm thiêng liêng đơn thuần đều bị hắn gạt bỏ sang một bên. Vì thế hắn chỉ có thể nói ra hết lòng mình cho y nghe. Nói ra những điều mà hắn luôn chôn vào đáy lòng sâu thẫm.

Hắn cũng thừa biết khả năng y chấp nhận lời xin lỗi này rất mông lung, rất thấp. Nhưng hắn vẫn muốn nói ra tất cả. Vẫn muốn thử một lần, muốn cá cược với chính sự lựa chọn hắn quyết định.

Dẫu cho y trả lời thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận. Dẫu cho y từ chối, chán ghét hắn cũng được.

Hắn chỉ không muốn phải hối tiếc, không phải giấu sâu những nỗi niềm trong lòng. Nếu y không tha thứ cho hắn thì cũng không sao cả. Hắn sẽ dành cả phần đời còn lại để chờ đợi sự tha thứ của y.

Phải...hắn sẽ làm như vậy...