Một Đời Trầm Luân

Chương 67: Không nỡ để ngươi đau khổ...




Triều Thái Phong nỉ non, giọng nói tựa như cầu xin. Đêm qua, hắn mơ thấy ác mộng. Mơ thấy tất cả mọi người ai cũng không cần hắn. Tất cả đều rời bỏ hắn. Bỏ hắn lại một mình trên cõi đời này. Nói cho hắn biết hắn là kẻ không ai cần, không ai thương. Sau đó đột nhiên hắn lại thấy một tiểu hài tử mặc y phục trong hoàng cung. Tiểu hài tử ấy rất đáng yêu lại không hề bỏ mặc hắn. Tiểu hài tử đó còn cười với hắn, nắm tay hắn, chơi cùng hắn.

Lúc đó hắn mới biết, tiểu hài tử ấy là y. Là Thừa An của hắn.

Vì thế khi tình giấc nhìn thấy y bên cạnh hắn liền không khỏi tham lam. Liền không khỏi muốn tiếp tục được y đối xử dịu dàng như vậy. Hắn ích kỷ lắm. Hắn biết chứ. Nhưng hắn tham luyến. Hắn không muốn mất y. Không muốn phải rời xa y. Dù cho ai nói hắn hèn mọn, nói hắn yếu đuối. Hắn cũng chẳng hề muốn quản.

Thấy hắn có thái độ là lạ. Cao Thừa An khẽ rũ mắt. Sau đó dịu dàng nói.

- Nếu đã tỉnh rồi chúng ta cùng qua thăm Thái Phi đi. Có lẽ một mình Phù Nghiêm không thể nào ngăn y làm loạn. Vả lại, chút nữa còn đi thăm mộ với Lâm gia gia!

Nhớ đến biểu hiện hôm qua của Vĩnh Thái Phi. Thử hỏi xem làm sao y có thể không lo lắng. Cậu ta là bằng hữu của y. Chưa kể đến lại luôn xem y là một người ca ca hết mực bảo vệ. Dù cho mọi người có nói Vĩnh Thái Phi như thế nào. Có ngông cuồng, không xem ai ra gì đi chăng nữa thì đối với y cậu ta vĩnh viễn là một đệ đệ ngốc. Một đứa trẻ dễ dàng bị tổn thương…

Nghe y nói Triều Thái Phong khẽ gật đầu. sau đó liền ngồi dậy để y có đường bước xuống giường.

.................

Phòng của Lạc Phù Nghiêm và Vĩnh Thái Phi...

Rầm! Bịch!

- CÚT ĐI! TA MUỐN VỀ GẶP PHỤ HOÀNG! CÚT ĐI!!

Vĩnh Thái Phi gào thét như một kẻ điên. Xung quanh cậu ta chỉ cần là thứ gì ném được đều không ngần ngại mà ném thẳng vào người phu quân mình Lạc Phù Nghiêm. Mà Lạc Phù Nghiêm chỉ im lặng đứng một bên chịu trận không nói gì.

Hắn ta miệng không ngọt, không biết dỗ dành người khác. Vì thế chỉ có thể làm bao cát cho phu nhân trút giận.

Nhưng tiếc cho hắn ta, tâm ý ấy Vĩnh Thái Phi nào có tâm ngó đến. Cậu ta bây giờ chỉ muốn trở về Thủy Quốc. Trở về đối chất với phụ hoàng của mình. Nhưng cậu ta thừa hiểu sẽ không thể đánh lại Lạc Phù Nghiêm do đó chỉ có thể tức giận một bên ném đồ gào thét.

Cạch!

- Hoàn...người đến gặp y sao?

Nhìn thấy y xuất hiện. Lạc Phù Nghiêm vẫn chưa bỏ được cách xưng hô. Nhưng sau cùng vẫn là nhịn không nói ra chữ đó mà nhìn y hỏi.

- Ừm..

Cao Thừa An gật đầu thay cho lời đáp. Lúc nãy vừa mới tới gần căn phòng thôi y đã nghe ầm ĩ rồi. Quả thật, Vĩnh Thái Phi mất kiểm soát đều sẽ không nể nang bất cứ ai.

- Thừa An, phụ hoàng ta...phụ hoàng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Người...người tin ta mà! Người tin ông ấy mà....tin ông ấy mà đúng không?

Nhìn thấy y, Vĩnh Thái Phi vội vã chạy lại trước mặt. Bây giờ cậu ta như vớt được cái phao cứu mạng mà muốn bám víu chặt vào. Thừa An là bằng hữu tốt của cậu ta. Là người sẽ không bao giờ nghi ngờ cậu ta. Phải! Chỉ cần y tin cậu ta là được! Chỉ cần y tin phụ hoàng cậu ta là được!

Vĩnh Thái Phi chờ mong câu trả lời của y. Nhưng Cao Thừa An lại khiến y triệt để thất vọng.

- Thái Phi....ngươi không nên cố chấp...

Y biết cậu ta hiện tại khó có thể chấp nhận. Nhưng sự thật vốn là sự thật. Chưa nói đến Lạc Phù Nghiêm cũng chẳng có lý do gì để mang chuyện này ra đùa giỡn với bọn họ. Ai cũng biết hắn ta ái thê tử của mình như thế nào. Thử hỏi, làm sao có thể đem chuyện của nhạc phụ chính mình ra bịa đặt. Chắc chắn là không có khả năng!

- Tại sao....tại sao các người ai cũng không tin ta...tại sao ai cũng đều nói phụ hoàng ta làm ra những chuyện đó...ông ấy...ông ấy sẽ không đâu....sẽ không đâu mà...

Vĩnh Thái Phi vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà run rẩy. Cậu ta ôm hai chân. Cả người không ngừng run lên từng đợt. Tại sao không ai tin cậu ta. Phụ hoàng cậu ta là một minh quân. Ông ấy yêu thương bá tánh. Yêu thương thê tử, hài nhi của mình. Làm sao...làm sao có thể là kẻ máu lạnh. Là kẻ giẫm đạp lên mạng sống người khác. Giẫm đạp lên...giẫm đạp lên sự tin tưởng mà dân chúng đã dành cho ông. Không...chắc chắn là không. Tất cả đều là nói dối....đều là nói dối mà thôi...

Nhìn thấy người thương đang không ngừng run rẩy tuyệt vọng. Trong lòng Lạc Phù Nghiêm không khỏi như bị xé thành trăm mãnh. Hắn ta....lại khiến thê tử mình phải gánh chịu nỗi đau như vậy. Hắn ta...là một phu quân không ra gì.

Lạc Phù Nghiêm như máy móc mà khụy gối xuống đối diện Vĩnh Thái Phi. Khuôn mặt hắn ta vẫn lãnh đạm. Nhưng đôi mắt lại ánh lên sự chua xót thê lương đến lạ thương.

Hắn siết chặt hai nắm tay. Rồi lại vô lực thả lỏng. Tiếp đó là khẽ ôm lấy Vĩnh Thái Phi vào lòng. Ôm lấy cậu ta, miệng không ngừng trấn an, vỗ về.

- Ân nhi...bình tĩnh...bình tĩnh lại, không có gì đâu Ân nhi...

Giọng hắn ta đứt quãng nghe ra tia không nỡ. Đây là lý do mà hắn ta không muốn để Ân nhi biết được sự thật. Bởi sự thật này quá mức chịu đựng của Ân nhi. Ân nhi là một người rất dễ bị tác động bởi cảm xúc. Hỉ, nộ, ái, ố tất cả đều sẽ được Ân nhi thể hiện ra hết trên cả gương mặt. Do đó, hắn ta không nỡ. Không nỡ để Ân nhi của hắn ta phải chịu khổ sở dù chỉ là một chút.