Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Chương 19: Bày tỏ nỗi lòng




Editor: Gà

Tiêu Phượng Nam dẫn cô đi qua hành lang, đảo mắt đã không thấy nhà chính nữa, một tay vòng ôm lấy cô, đôi môi nóng bỏng in lên môi cô. Hạ Ly bất ngờ bị tập kích, từ chối hai cái cho có lệ rồi không nhúc nhích nữa, hai người hôn thật sâu.

"Em bị chê rồi." Hạ Ly dí dỏm nói, vẫn thở hổn hển: "Ông nội anh rất không thích em."

"Anh thích là đủ rồi. Chúng ta cần gì tốn sức để người khác yêu thích chứ?" Tiêu Phượng Nam ôm cô nỉ non: "Hơn nữa, anh cảm thấy việc này sẽ không trở thành lý do ngăn cản đôi ta."

"Có lẽ." Hạ Ly cười tự giễu: "Đã gặp được ông nội anh, cũng đã thấy được một nửa cái nhìn của ông lão với em. Aiz...... Hết cách rồi, ai kêu trời sinh em lẳng lơ, chỉ mới vài ngày mà báo chí đã tuyên truyền bốn phía! Bọn họ chỉ vì ngại mặt mũi của nhà họ Hạ, không dám nói ra khỏi miệng thôi."

"Đừng nói vậy." Tiêu Phượng Nam hôn lên mặt cô: "Rõ ràng là cô bé rất thuần khiết mà. Hạ Ly, anh yêu em. Sau này không nên dùng giọng điệu đó để nói về mình, nhé?"

"Ừ." Cô cười đồng ý.

"Những năm qua đi theo ông nội, trong nước cũng tốt mà nước ngoài cũng được, lão nhân có nỗi khổ tâm của lão nhân. Chắc em có nghe nói về chuyện cha mẹ anh...... Thật sự chúng ta không môn đăng hộ đối. Hạ Ly, ông nội anh sợ —— đây là nỗi sợ hãi của người đọc sách với phú hộ, em không hiểu rõ đâu." Tiêu Phượng Nam thở dài nói: "Nhưng mà, anh không muốn vì người khác mà khiến tình yêu của mình không bệnh mà chết. Cho dù em không thích anh, thì xin em ——"

"—— Tiêu Phượng Nam." Cô nhẹ nhàng kêu tên anh: "Thật ra, em thích đứa trẻ hiếu thuận và ngoan ngoãn. Nào, đến đây ôm một cái, không suy nghĩ lung tung nữa."

"Được." Anh ôm cô rồi nói: "Chúng ta đến thư phòng thôi. Có quà muốn tặng em, không biết em thích hay không." Tiêu Phượng Nam nói, như cưng chiều con gái, nhẹ nhàng vuốt mũi cô.

Không thể không nói, giờ phút này Tiêu Phượng Nam khá đau lòng.

Anh nghĩ, anh hiểu cô.

Mười ba tuổi gia đình tan vỡ, mẹ kế đã tồn tại trước khi cha mẹ cô ly hôn. Cô ngụy trang mình thành một người xấu xa thích giương nanh múa vuốt, như vậy sẽ không bị xem thường. Nhớ đến lời thề buồn cười lúc trước của Hứa Lâm Tranh, thật ra nó hoàn toàn không thể giúp được gì cho cô: ai có thể đi theo ai cả đời? Còn phải dựa vào chính mình......

Hạ Ly phóng đãng, nữ vương cao cao tại thượng, thích lấy dáng vẻ cám dỗ xuất hiện trước mặt đàn ông. Những gì cô muốn không chỉ được chú ý, mà cô còn cần một tiếng xấu. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến Vân Trinh Uyển kiêng dè sợ hãi, để cho bà ta biết —— cô, Hạ Ly, hoàn toàn xem thường người mẹ kế này, hơn nữa tùy thời có thể đẩy bà ta vào chỗ chết. Cô không thèm, cũng khinh miệt việc mua vui cho bà ta, cô khinh thường việc trở thành cô bé lọ lem.

"Anh sao thế?" Hạ Ly đưa tay quơ quơ trước mặt anh: "Đến chưa? Bây giờ vào hả?"

Trong vô thức đã đến trước cửa thư phòng. Tiêu Phượng Nam hít một hơi, đẩy cửa ra.

Đầu tiên đập vào mắt là một tủ sách âm tường khổng lồ. Hạ Ly rùng mình quay mặt đi. Từ nhỏ cô đã có cảm giác sợ hãi tủ sách.

Dù ở đây là thư phòng, nhưng vô cùng rộng rãi, không thích hợp để sử dụng làm thư phòng. Đi vào trong, đã nhìn thấy một hàng tủ chứa đồ sáng rỡ. Gỗ tử đàn, mỗi một ô vuông đều khảm thủy tinh, óng ánh trong suốt.

Các ô vuông này, sang trọng và quý phái. Một tách trà phỉ thúy có nắp, một bình Tam Dương bạch ngọc, một ly mã não, một tràng hạt Thanh Kim Thạch, một bích tỷ bội màu hồng.

"......" Hạ Ly nhất thời im lặng.

"Không phải ở đây, còn phải đi vào trong nữa." Tiêu Phượng Nam dắt tay cô, vô cùng dịu dàng. Nếu anh đã biết cô cần sự thương yêu, vậy anh càng phải dịu dàng với cô gấp bội.

"Thần thần bí bí, anh muốn cho em xem cái gì?" Hạ Ly quay đầu lại cười: "Đúng là người cổ hủ mà, sợ là còn trân quý hơn cả nhà họ Hứa luôn đấy."

"Nhà họ Hứa có ngọc khảm vàng, trân châu hoa quế, đều là đồ quý giá, nhưng vẫn không thoát khỏi sự tục khí. Nhưng mà, đây cũng là bệnh chung của triều Thanh. Tính ra nhà họ Hứa rất có phẩm vị, ít nhất chưa từng giống nhà khác, hồ đồ đặt toàn bộ đồ vật ở phòng khách." Tiêu Phượng Nam giải thích.

Hạ Ly đột nhiên nhớ lại lần đó Tô Uyển Dương chế nhạo cô.

............

"Những thứ kia đều là đồ gia truyền, ban đầu lúc ông nội thừa kế thì đau đầu vì không có chỗ để, sau đó xem như đồ bỏ ném cho tôi...... Lúc mua những trang sức kia như mua áo khoác ngoài, khi đó còn không biết đá quý Tô thị đang ở nơi nào đâu."

"Hạ tiểu thư, đối với lĩnh vực mình không hiểu, thì đừng nên nói lung tung mới không mất mặt."

............

Thì ra là vậy.

Chẳng lẽ đồ cổ triều Thanh có nét đẹp tục khí vậy à? Dạy cái con mẹ nó đời!

Ngăn tủ thứ hai hơi mờ nhạt một chút, chén trà màu xanh ngọc bích, chén trà ngọc có khắc hoa, ngọc bội bạch ngọc vẽ hoa Mẫu Đơn, đế cắm hoa bằng thủy tinh...... Món đế cắm hoa đó bắt trái tim Hạ Ly làm tù binh rồi.

Nó có màu đen, khá giống ống đựng bút, quanh thân có hoa mai quấn quanh. Đóa hoa mai màu trắng, màu sắc tương phản tự nhiên. Tay phải Tiêu Phượng Nam nhấc đế cắm hoa lên, lộ ra cái đáy, đột nhiên có khắc hai chữ: Tử Cương —— là Lục Tử Cương, thợ điêu khắc tài giỏi của triều Tống sao?

"Tiêu Phượng Nam, rốt cuộc nhà anh giấu bao nhiều đồ tốt vậy?" Hạ Ly nheo mắt lại: "Cầm đế hoa này ra ngoài, không biết sẽ chấn động thế nào đâu."

"Thích thì cho em thôi." Tiêu Phượng Nam nói rồi lấy ra ngoài, Hạ Ly vội vàng ngăn lại: "Được rồi, mang về nhà họ Hạ chắc chắn sẽ bị Vân Yên cướp đi. Anh thật lòng muốn tặng em, thì giữ giúp em vậy! Lúc nào muốn xem thì lấy ra cho em xem. Ha ha."

"Được." Tiêu Phượng Nam nói xong, hai người đã đến ngăn tủ thứ ba.

Chén quỳ hoa mã não thời Tống, khuyên tai của Long Văn tôn thời Nguyên. Mặt dây chuyền sư tử bạch ngọc, chén ngọc thanh long...... Đều thuộc về tổ tiên của triều Thanh......

Dường như Hạ Ly nhìn thấy một con đường: càng đi vào trong, thì đồ càng tốt. Mặc dù tốt ở đâu thì cô khó thể nói ra được. Người thường vẫn chỉ là người thường mà thôi.

"Được rồi, khoe khoang đủ chưa? Không phải anh sẽ tặng tất cả món này cho em đấy chứ?" Hạ Ly đùa giỡn nói.

Tiêu Phượng Nam không để ý câu cười cợt của cô, chỉ nói: "Ở đây." Ở ngăn tủ cuối cùng, anh lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, có một đôi bông tai màu xanh lá hình giọt nước nằm ở bên trong.

"Là bích ngọc sao? Thật xinh đẹp!" Hạ Ly vừa nhìn đã thích, nâng niu chiếc hộp trong tay, nhưng không lấy bông tai ra.

"Không phải bích ngọc, là phỉ thúy." Tiêu Phượng Nam lấy bông tai ra: "Đá xanh, mã não xanh, ngọc xanh lá của Úc, cũng thường bị ngộ nhận là phỉ thúy. Bên trong phỉ thúy có sắc gân. Nhìn dưới đèn, màu xanh của phỉ thúy sẽ càng thêm rực rỡ, ngọc bích sẽ là màu xám." Nói xong, đã đeo đôi bông tai này lên thay thế cho cái của cô.

"A, anh rất hiểu những thứ này." Hạ Ly cười: "Thì ra mấy cái tào lao em nói, anh đều nhớ......"

"Ngày đó nghe em nói thích phỉ thúy, anh đã giữ lại. Trong nhà quả thật có vài món đồ tốt, chỉ sợ em chướng mắt thôi. Bây giờ thấy em thích, vậy thì tốt rồi." Tiêu Phượng Nam dịu dàng nói: "Quả thật em rất hợp với màu sắc này, hiểu nguyệt thanh phong lịch sự tao nhã."

"Khen em cơ đấy!" Hạ Ly nhẹ nhàng nện một phát vào người anh, có chút ngây thơ: "Tiêu Phượng Nam, thật ra thì anh hoàn toàn không cần lấy lòng em như vậy...... Không đáng giá đâu. Em biết có rất nhiều cô gái thích anh, không thiếu người có gia cảnh và xuất thân ưu tú."

"Lời này không đúng. Ngay cả tim anh còn muốn móc ra cho em xem...... Những thứ đồ này chẳng là gì cả." Anh nói, trở nên ưu thương: "Anh thật lòng với em, nhưng em lại ngại bẩn không cần. Cho nên chỉ có thể mang những thứ xinh đẹp này đến thay thế, thật đáng tiếc."

Hạ Ly xoay người lại ôm anh, nói gằn từng từ: "Dùng lời thoại rách nát này vậy: nếu em gặp anh trước, thật sự tốt biết bao. Bây giờ nếu em nói không thích anh, cảm thấy bản thân thật đáng bị đòn."

"Đó không phải là vấn đề thời gian, mà là tạo hóa." Tiêu Phượng Nam vuốt ve tóc của cô: "Anh biết em từ rất lâu rồi, nhưng mà —— em không hề nhìn anh lâu hơn một chút nào cả. Hôm nay ở cùng một chỗ như vậy, anh đã rất thỏa mãn. Lúc anh muốn thì có thể gặp em, có thể hôn em......"

"Từ rất lâu rồi, lúc nào thế?" Hạ Ly giương mắt lên, long lanh, rất giống đang động tình. Tiêu Phượng Nam chịu đựng lửa nóng trên người, buồn bã cười một tiếng: "Quên rồi à, vậy thì thôi......"

Quên rồi, vậy thì thôi...... Lạnh nhạt đến quen thuộc. Lần đầu lúc gặp mặt anh thì anh đã nói với giọng nói như vậy, nói: quên rồi sao, vậy thì thôi......

Hạ Ly u mê lắc đầu một cái, nắm thật chặt quần áo của anh. Tiêu Phượng Nam cúi người hôn cô, trong phiến Kim Thạch xanh ngọc, toàn bộ thế giới đã đưa bọn họ vào quên lãng. Ánh sáng ngọc bích chảy dài gần ngàn năm sinh mệnh, vào thời khắc này chứa sự huyền diệu và vĩnh cửu, tựa như đang cười nhạo vì bọn họ đã dấn thân vào một thứ nông cạn gọi là tình yêu.

Người, cũng chỉ có tình cảm, có thể lấy ra để khoe khoang trong vũ trụ này. Vậy mà, thứ con người xem thường nhất, vẫn luôn là tình cảm......

Tiêu Phượng Nam thận trọng tỉ mỉ hôn, không bỏ qua bất cứ nơi nào trên môi cô...... Ít nhất phút giây này cô chỉ thích anh thôi...... Ít nhất có thể duy trì khoảnh khắc này lâu thêm chút nữa...... Anh chỉ hi vọng thế, không hơn......