[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 87: Cha đỡ đầu




Tuy dáng vẻ của Regulus rất bình tĩnh, nhưng Veronica biết người đàn ông của mình bị bắt nạt, hơn nữa lại bị chính người anh trai của mình bắt nạt.

Vì thế Veronica vốn đang định giải thích rõ ràng rồi chữa trị cho Sirius liền tức giận, cô ‘Ảo ảnh di hình’ đến cạnh Regulus, khoác cho chàng Regulus trầm mặc một bộ áo choàng ma pháp cổ xưa, rồi ‘Ảo ảnh di hình’ lần nữa, tới trước mặt Sirius, chỉ cách anh ta hai bước.

Vì thế trong khi Sirius và Arthur đi, Veronica đã tiến tới, túm cổ Sirius, khi anh ta còn chưa kịp phản ứng, mặc cha Arthur Weasly đang trợn mắt há hốc mồm, dốc thẳng chai thuốc vào miệng Sirius…

Đến khi Sirius sắp nghẹn, Veronica mới thả lỏng tay, lùi lại một bước, giận dữ nhìn Sirius đang ho khan hết công suất, bị Veronica bất ngờ dốc thẳng cả chai thuốc vào mồm, Sirius chật vật khom người ho khan.

Regulus thấy thế thì vội chạy tới, chỉ làm anh không vội quan tâm đến anh trai mình mà đứng cạnh Veronica.

“Thuốc khôi phục ma lực, tăng cường sức sống!” Trước khi Regulus hỏi thì Veronica đã đáp, sau đó còn lắc nhẹ cái chai rỗng trong tay, “Giám ngục… nó được gọi như vậy hả?” Veronica dò hỏi Regulus đứng cạnh, có được câu trả lời khẳng định, cô tiếp tục nói: “Có thể giúp anh ta nhanh chóng hồi phục.”

Regulus hiểu rõ tính cách của Veronica nên rất thông minh mà giữ im lặng, coi như không thấy hành vi “ngược đãi” Sirius.

Dù thế nào dưới sự trợ giúp của Veronica, tốc độ khôi phục của Sirius quả thật rất nhanh. Việc Veronica mạnh mẽ ép Sirius uống thuốc đã thành công là giúp bạn sư tử Gryffindor không sợ trời không sợ đất thành công học được cái gọi là lễ phép, cái gọi là khiêm tốn…

Còn chuyện Sirius bại lộ thân phận ở giới Muggle, thậm chí phát tán dấu hiệu Hắc ám một cách khó hiểu đã được lơ đẹp nhờ sự nỗ lực của Bộ Pháp Thuật và Nhật báo tiên tri.

Cứ việc, có nhiều người biết đến, chuyện bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào…

Vào ngày nghỉ, Sirius được minh oan gần như lắp tên lửa mà đi tìm Harry đang ở nhà Dursley. Đương nhiên trước sự vội vàng của Sirius, Veronica đơn giản thực dụng, không bạo lực không hợp tác đã ép Sirius ngoan ngoãn nghỉ ngơi đầy đủ. Sau đó, Veronica và Regulus vốn rất ít có mặt ở căn nhà ở đường Grimaud lại biến mất lần nữa, bỏ Sirius sống một mình ở tổ trạch nhà Black.

Một mình ở nhà, trong lòng của Sirius, thật ra cũng rất phức tạp…

Cuối cùng, khi Harry đến ở cùng Sirius, Ron và Hermione đã cùng đến làm khách…

Ron ngồi giữa Harry và Hermione, bên cạnh họ còn có một trưởng thành, tay cầm một ly cacao nóng được gia tinh Kreacher rất không tình nguyện mang tới, vừa đi nó còn vừa than thở: “Chủ nhân nhỏ Ansel tôn quý ơi, ngài không biết lúc ngài không ở nhà, có nhiều kẻ tầm thường dám đến nhà, còn dám ngồi lên ghế sofa mà ngài thích nhất!”

Thật ra cuộc nói chuyện của bốn người hầu như chỉ xoay quanh việc Ron bị hóa đá. Dù sao sau khi Harry tỉnh lại từ bệnh xá, cậu vẫn luôn chìm trong cảm xúc rối rắm phức tạp tới khó kiềm chế vì việc Snape suýt hy sinh bản thân để cứu mình.

Lúc đó, Harry bị Stupefy của Nagini làm cho hôn mê, rồi chỉ bị Lockhart rút đi một phần nhỏ trí nhớ mơ hồ, trong đầu cậu ấn tượng khắc sâu nhất không phải là thiếu niên Slytherin tuấn tú thần bí, càng không phải những chuyện mơ hồ phía sau mà chính là chuyện Snape trước ranh giới sống chết lại không chút do dự cứu cậu!

Harry nghĩ mãi cũng không hiểu, thầy Snape vốn ghét cậu đến tận xương tủy vì sao lại mạo hiểm mạng sống cứu mình, vì sao, vì sao, chuyện kì lạ như vậy lại xảy ra!

Sirius nghe chuyện, mặt biến sắc, nét mặt vừa vặn vẹo lại tiếp tục vặn vẹo…

Sirius cảm thấy rất phức tạp, trải qua thời học sinh, cảm giác kì dị khi Snape liều mạng cứu Harry của ông còn sâu hơn Harry! “Snivellus chết tiệt… ” Cuối cùng, ông chỉ cúi đầu than thở.

Hermione ngồi ở đầu bên kia nhìn Sirius với vẻ kì quặc, rõ ràng cô vừa nghe thấy Sirius thì thầm cái gì đó…

Không có tù nhân thành công vượt ngục Azkaban thì sẽ không có giám ngục đáng ghét, năm học thứ ba của Harry và Nagini trôi qua trong yên bình…

Dù Lockhart đã tạm thời rời cương vị, nhưng nhờ Imicus bỏ công bỏ sức, ngày lễ tình nhân lại càng thêm náo nhiệt, hôm đó Imicus còn sử dụng một đống đồ đôi có in G.G: ba lô, khăn quàng cổ, bao tay, thậm chí cả chén, thìa, cốc, nĩa,…

Mỗi khi Dumbledore nhìn thấy thì cảm thấy đau đầu cực kì…

Giáo sư Lupin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám rất được, cũng không làm sai gì cả, chỉ là ông bị Imicus phát hiện ra thân phận thực, sau đó rất nhiều học sinh Slytherin cũng biết, cuối cùng ông bình tĩnh từ chức, bình tĩnh rời đi…

Còn rốt cuộc khi Imicus phát hiện thân phận của ông, cô phát hiện thân phận thành viên Hội Phượng Hoàng rồi mới điều tra chuyện quá khứ mới biết ông là người sói, hay ngược lại đã là chuyện không thể kiểm chứng…