[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 95: Phiên ngoại 2: Đối kháng tiêu cực (1)




Đêm nay, trong tòa thành Hogwarts, đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người vừa khẩn trương vừa hưng phấn nhìn chằm chằm trung tâm đại sảnh, đó là nơi đặt Chiếc Cốc Lửa. Vì đủ loại nguyên nhân, thật ra chủ yếu là do sự xuất hiện của trọng tài Voldemort, hạn chế tuổi trong nguyên tác không xuất hiện.

Nagini nhàm chán chống cằm, ngồi trên vị trí huynh trưởng nhà Slytherin, cố gắng mở to mắt, đôi mắt đầy sương mù nhìn chằm chằm phía trước, rõ ràng là đang buồn ngủ.

Voldemort đang ngồi ở ghế khách quý bên kia, tùy ý đặt hai tay trên bàn, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa sự dịu dàng nghiêm túc tới đáng kinh ngạc nhìn vị trí huynh trưởng học viện Slytherin…

Toàn bộ học sinh của ba trường học pháp thuật, thậm chí là tất cả giáo sư và hiệu trưởng ba trường, đều nhìn chằm chằm Chiếc Cốc Lửa, rõ ràng rất lo lắng mà vẫn cố ra vẻ trấn định.

Cuối cùng, Dumbledore đứng lên tiến đến chỗ Chiếc Cốc Lửa, lấy ra đũa phép, ánh mắt Nagini sáng lên, dường như bỗng chốc đã tỉnh hắn, trong tay Dumbledore là cây đũa phép Cơm nguội, một Bảo bối Tử Thần!

Hiện tại, Viên đá Phục Sinh đang nằm trong tay cô, trước đó, Veronica đã dùng một pháp thuật vô cùng phiền phức thành công làm mảnh nhỏ linh hồn bám trên đá Phục sinh tách ra, do thuộc tính pháp thuật hắc ám có trên Viên đá Phục Sinh áp chế, giống như mặt dây chuyền nhà Slytherin, mảnh linh hồn nhỏ ấy cũng không sinh ra ý thức nên, vô cùng thuận lợi trở về cơ thể Voldy!

Nagini hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn chiếc vòng bạch kim tinh xảo trên tay, dây kim loại mảnh khảnh sáng bóng, tô điểm những mảnh nhỏ của Viên đá Phục Sinh, sáng bóng mà ảm đạm, mang cảm giác tang thương từ thời viễn cổ.

Viên đá Phục Sinh đã sớm bị lấy khỏi cái nhẫn kia bởi trên đó luôn loáng thoáng hơi thở hắc ám nên Veronica đã ném nó cho cô, theo cách nói của Veronica thì do lực lượng hắc ám tuyệt đối thuần túy có trong huyết mạch La Famille Royale nên nó rất thân thiết với nó, có cầm hay không cũng không tạo ra hậu quả không hay gì đâu!

Nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, cái vòng tay trượt xuống, bị ống tay áo che lại, Nagini lập tức ngẩng đầu, thấy Dumbledore vung đũa phép, tất cả các ngọn nến trong đại sảnh trừ phía nam đều bị dập tắt.

Trong khung cảnh mờ tối, ánh sáng màu cam lờ mờ của ngọn nến, Chiếc Cốc Lửa thả ra ánh sáng chói mắt, ngọn lửa trắng xanh được thả ra, một tấm da dê theo đó được phụt ra.

Danh sách thí sinh dự thi không thay đổi dù danh sách trọng tài có thay đổi, tuyển thủ dự thi của Durmstrang vẫn là Viktor Krum, của Beauxbatons vẫn là Fleur Delacour, như vậy, điều có thể thay đổi duy nhất là sau khi Cedric Diggory của Hufflepuff được lựa chọn, Harry có thể trở thành thí sinh dự thi không.

A, không đúng! Nagini đột nhiên nhớ ra cuộc thi này không bị giới hạn về độ tuổi như trong nguyên tác, nên có lẽ, tuyển thủ phù hợp của Hogwarts để dự thi có thể là người khác!

Kết quả, nguyên tác một lần nữa thể hiện sức mạnh to lớn của mình, Chiếc Cốc Lửa vẫn phun ra tấm da dê ghi tên Cedric Diggory!

Nhìn thấy danh sách thí sinh dự thi đã được xác định, Nagini có chút nhàm chán thu hồi tầm mắt, cúi đầu lẳng lặng nhìn bàn dài nhà Slytherin, không biết đang suy nghĩ gì.

Đến khi đám người lại ồn ào, Nagini mới ngẩng đầu lên, liền thấy Chiếc Cốc Lửa đáng nhẽ phải tắt lại một lần nữa thả ra ngọn lửa màu trắng xanh, sau đó phun ra một tấm da dê. Trong lúc nhất thời, Nagini có chút sững sờ.

Dumbledore cầm tấm da dê, cúi đầu xem tên trên đó, hơi dừng lại, mới lớn tiếng nói: “Harry Potter!”

Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào Harry, trên mặt họ tràn ngập kinh ngạc, vài người phản ứng mau đã lớn tiếng chất vấn, trường hợp nhất thời loạn cả lên.

“Cậu Potter, hãy đến gian phòng bên kia chờ cùng với các thí sinh khác.”

Đầu óc Nagini vốn choáng váng nặng nề đột nhiên liền có tinh thần, cực kì thích thú nhìn các Gryffindor sau khi sững sờ liền lớn tiếng hoan hô, mà Harry, lại ngẩn người tại chỗ, ánh mắt mờ mịt.

Các Slytherin chưa kịp lộ ra ý cười châm chọc, Chiếc Cốc Lửa bên cạnh Dumbledore một lần nửa toát ra ngọn lửa trắng xanh, cùng với đó, phun ra một tấm da dê nữa.

Sau một khoảng im lặng, đại sảnh như sôi trào, tất cả mọi người hưng phấn phát biểu quan điểm cá nhân, họ lớn tiếng đàm luận tuyển thủ mình duy trì, đồng thời đoán tên có khả năng được ghi trên tấm da dê kia.

Dumbledore từ kinh ngạc đến đờ đẫn, theo bản năng vươn tay, cầm lấy tấm da dê kia, trừng mắt nhìn cái tên bên trên, một lúc sau, mới cao giọng nói: “Ansel Black, mời em đến phòng chờ, sẽ có người đến đó hướng dẫn cho các em.”

Cái tên vừa được thốt ra, Nagini chợt mở to hai mắt, hơi kinh ngạc nhìn Ansel. Hiện tại, thân phận của Ansel vẫn là đề tài bị vô số người bàn luận, mà thân phận của Veronica, dưới sự che giấu của những kẻ tự cho là hiểu biết, người ngoài cuộc càng thêm khó bề phân biệt.

Các Slytherin đều ngạc nhiên, họ khiếp sợ nhìn Ansel ngồi cạnh Nagini. Draco ngồi giữa Nagini và Ansel, hưng phấn, lo lắng và hơi hoài nghi trao đổi ánh mắt với Nagini, rồi quay sang nhìn Ansel lạnh nhạt như không.

Dù sao Regulus đã chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, thân phận người thừa kế gia tộc Black tiếp theo là của Ansel. Vì Narcissa từ nhỏ rất thân thiết với Regulus nên luôn quan tâm tới cậu em có tính cách hướng nội này, vì vậy với thế hệ tiếp theo là Draco cũng đã được Narcissa tận tâm chỉ thị, yêu cầu cậu quan tâm chăm sóc Ansel nhiều hơn.

“Cậu Potter, cậu Black, mời đến phòng chờ!” Dumbledore đã bình ổn sự kinh ngạc, thúc giục.

Harry đã đứng lên, sau khi nghe được tên mình, trừ sự hưng phấn và vui mừng, cậu cũng cảm thấy hoảng loạn, mà giờ đây, còn có thêm tuyển thủ Ansel ngoài dự kiến như mình khiến cậu bình tĩnh lại. Có thể nói, việc không phải chỉ có một ngoại lệ khiến cậu bình tâm lại.

Trong tiếng tung hô của Gryffindor, cậu rời bàn dài mới chú ý thấy không khí bên Slytherin chẳng những im lặng mà còn loáng thoáng cảm giác áp lực, Ansel vẫn bình tĩnh ngồi trên vị trí của mình, vị trí thứ ba trên bàn.

Rốt cuộc, vì Ansel không nhúc nhích, mọi người chậm rãi im lặng lại. Tất cả bọn họ đều nhìn về cậu bé tao nhã kia, trong mắt cậu không chút gợn sóng, đường cong mềm mại của sợi tóc rủ xuống mang theo tia tà khí, chậm rãi lan tỏa, Ansel vẫn không nhúc nhích, đại sảnh Hogwarts chìm vào tĩnh lặng, các học sinh Hogwarts đang hoan hô, các học sinh Durmstrang và Beauxbatons đang lớn tiếng chất vẫn cũng chậm rãi im lặng.

Giờ phút này, Ansel mới chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hẹp dài giống Veronica chậm rãi nhìn Dumbledore, “Em không báo danh,” Giọng nói trong trẻo dễ nghe, từng chữ rõ ràng còn mang theo ý cười ôn hòa, “Em có rất nhiều việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian và tinh lực tham gia các hoạt động—– như Tam Pháp Thuật.”

“Nên…” Ansel mỉm cười nhàn nhạt, khuôn mặt vẫn giữ nét tà khí, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo cho người đối diện, “Nên,” cậu lặp lại, “Dù hôm nay, chuyện này xảy ra là vì nguyên nhân gì, em cũng từ chối quyền tham gia thi đấu!”

“Cậu có chứng cứ gì chứng minh mình không thả tên mình vào đó?” Một nữ sinh Beauxbatons xinh đẹp sắc bén hỏi.

“Aha?” Nagini dùng tay chống má, nhìn ngọn lửa đang dần tắt của Chiếc Cốc Lửa, như có chút thất thần, lời nói ra lại không chút khách khí, “Dù Ansel có báo danh hay không, tôi nghĩ cậu ấy cũng không cần phải đặc biệt giải thích với cô, vị tiểu thư thất bại không biết tên đến từ Beauxbatons không được chọn làm tuyển thủ dự thi này!”

“Cô —-” Nữ sinh tức muốn khóc, mắt đã đỏ hoe. Nagini không chút để ý liếc sang, ánh mắt màu xanh hiện lên một tia sáng lạnh lùng như mắt của độc xà, yêu dã, lạnh như băng mà mị hoặc khôn tả.

Ánh mắt Voldemort luôn nhìn cô cũng trầm xuống, trong ánh mắt cậu cũng hiện lên một tia sắc bén lạnh như băng giống Nagini, dường như còn ẩn ẩn khát vọng.

Ludo Bagman đứng lên, tươi cười vui mừng, “Được rồi, được rồi mà, các cậu bé. Chuyện này thật sự rất bất ngờ, nên các em cần mạo hiểm một chút. Vậy nên các em mau vào đó đi.”

“Em đã nói, em từ chối tham gia Tam Pháp Thuật!” Ansel nhìn Ludo Bagman hưng phấn, hơi hơi nhíu mày.