Một Mảnh Phù Hoa

Chương 52




Lúc hai người xuyên không cũng thật qua loa, Diêm đế cho Vịnh Thi một chiếc vòng cổ không gian, bên trong đựng vàng, bạc, một số nhu yếu phẩm. Bề ngoài của vòng cổ chỉ là một sợi dây chuyền như bình thường, nhưng bên trong lại chứa gần như đầy đủ đồ dùng cho hai người. Bạch Dĩnh chu đáo chuẩn bị cho hai người một số quần áo cổ trang, Vịnh Thi khi mặc vào liền cảm thấy thật rườm rà, chỉ muốn mặc áo thun quần jean như mọi ngày. Vịnh Thi gọi Bạch Dĩnh biến thành hồ ly, nàng ôm hồ ly cười hì hì trước mặt Diêm đế, nói:

– Thú cưng của tôi.

Diêm đế hừ một tiếng: – Đi mau đi kẻo trễ.

– Ok!- Vịnh Thi ôm hồ ly của mình trộm cười một chút, sau đó đi qua một cánh cửa màu bạc, sau khi bước qua cánh cửa nàng mới biết mình bị rơi xuống. Hồ ly nhanh chóng biến thành người ôm lấy nàng vào lòng, giữ chặt lại, hai người cùng nhau rơi.

– Chị coi chừng!!- Bạch Dĩnh hét lên, sau đó hai người phát hiện ra hai người chỉ rơi tầm hai mét. Lòng Vịnh Thi âm thầm mắng chửi Diêm đế, đúng là một người màu mè, làm nàng sợ chết khiếp.

Giang Nam đón hai người bằng một cơn mưa to, Bạch Dĩnh mau mắn chạy đi mua hai cây ô, thế nhưng nàng phát hiện ô của thời cổ đại thật lỏng lẻo, mưa rơi vào một loạt thì ô liền chao đảo muốn gãy. Thế mà nàng xem trên phim, các tiểu thư quan lại đều che ô dưới mưa thật lãng mạn.

Hai người đành phải mua hai cái áo tơi, Bạch Dĩnh mau mắn mặc vào cho vợ yêu của mình, che chắn cho nàng trước. Vịnh Thi lau đi những giọt nước mưa trên trán mình, hơi bực bội một chút nói vu vơ trong miệng: – Không phải đều ca ngợi mưa Giang Nam rất lãng mạn sao.. mưa tối mặt tối mũi.

– Mưa quá, chị đứng yên bên hiên nhé, em chạy đi kiếm khách điếm- Bạch Dĩnh sau khi mặc áo tơi tránh mưa cho Vịnh Thi xong liền mặc vào cho mình, sau đó nàng che nón, đội mưa chạy đi kiếm khách điếm. Vịnh Thi muốn cản nhưng cản không kịp, chỉ thấy bóng hình hồ ly kia thật nhanh rời khỏi nàng.

Bạch Dĩnh đi tầm mười lăm phút, chạy khắp cả con phố cũng không thấy được khách điếm nào. Nàng từng sống ở những nơi như thế này, nhưng nàng cũng không thể kiếm được khách điếm tử tế cho Vịnh Thi trú chân. Nàng chạy loạn một vòng khắp thành Từ Châu, rốt cuộc cũng không tìm được chỗ nào.

Buồn bã, Bạch Dĩnh đi tìm Vịnh Thi, bất giác ngước đầu thấy Vịnh Thi cũng đang trong làn mưa tìm kiếm nàng. Mái tóc nàng dài mượt búi gọn, đẹp đến độ tứ đại mỹ nhân cũng không thể sánh bằng. Bạch Dĩnh giật thót tim một chút, nhanh chóng kéo Vịnh Thi vào bên trong mái hiên, lau đi nước trên tóc nàng.

– Chị sao vậy, em nói đợi em mà. Chị mà đi lạc em biết kiếm chị chỗ nào- Bạch Dĩnh trách móc, nhưng tay vẫn không ngừng giúp Vịnh Thi lau đi nước mưa.

Vịnh Thi hắt xì một cái, ngón tay che ở mũi: – Chị đi kiếm em, còn sợ em đi lạc.

Từ Châu đón hai nàng bằng cơn mưa cả tiếng đồng hồ, Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh ngồi bó gối bên mái hiên, hai người lại bắt đầu kể chuyện phiếm cho nhau nghe. Đó là thói quen khi hai người nằm lười bên cạnh nhau, những câu vô thưởng vô phạt, thế nhưng hai người vẫn cảm thấy rất đủ đầy. Đôi khi sẽ có vài người đội mưa chạy ngang qua chỗ hai nàng, Bạch Dĩnh bắt đầu đếm số người, một người, hai người, đến khi ba mươi người thì cơn mưa ngưng hẳn.

– Chị không biết tìm Quế Anh cô nương ở chỗ nào.

Vịnh Thi nói, nàng giơ tay ra bên ngoài mái hiên, mưa đã nhẹ bớt rồi tạnh hẳn. Hai người cởi chiếc áo tơi ra, trả lại bên đường. Bạch Dĩnh cũng muốn biết tin tức của Quế Anh cô nương, nhưng bây giờ vẫn là buổi đêm, mọi người hầu hết đều rúc về nhà nghỉ ngơi trong ngày mưa lớn.

Không có nơi dừng chân, cũng không biết ngủ tại đâu, Bạch Dĩnh lúc này bối rối thật sự. Nàng định cùng Vịnh Thi kiếm một miếu hoang ngủ qua đêm, không nghĩ trong lúc ra ngoại thành bắt gặp một thiếu phụ như hoa như ngọc. Nàng ấy đi ngược chiều với hai nàng, vì hơi gấp gáp nên đụng vào người Bạch Dĩnh, thấy thế, Vịnh Thi bèn giữ nàng ấy lại, hỏi:

– Cô nương, cho hỏi khách điếm ở chỗ nào?

– Hai người từ nơi khác đến sao?- Thiếu phụ xinh đẹp tuổi cũng trạc Vịnh Thi nhưng gương mặt già dặn hơn một chút, nàng ấy mặc trường bào màu hồng phấn, tay áo thêu hoa đào lả lơi. Có vẻ lớn hơn Vịnh Thi ba bốn tuổi.

Vịnh Thi thật thà gật đầu: – Chúng tôi từ phương xa mới tới, không nghỉ Từ Châu lại không có khách điếm.

– Bây giờ ta hơi gấp phải về, nếu hai người không chê, có thể ghé qua tệ xá của ta nghỉ tạm. Từ Châu vốn không có khách điếm- Thiếu phụ hơi mỉm cười, Vịnh Thi nghe có người cho mình chỗ ngủ liền mừng rỡ không thôi, thế nên Bạch Dĩnh cùng Vịnh Thi về nhà thiếu phụ ở.

Người Từ Châu thật thà hiếu khách, trước giờ chưa từng cố kị khách nhân, cũng chẳng xảy ra trộm cướp. Thế nên thiếu phụ mới an lòng mời hai nữ nhân xa lạ ghé qua chỗ ở của nàng, nhà của thiếu phụ ở trong một con hẻm nhỏ, cũng tương đối rộng rãi. Vịnh Thi và Bạch Dĩnh được sắp xếp ở hai gian phía Tây, thế nhưng Bạch Dĩnh từ chối. Trước giờ nàng và Vịnh Thi có bao giờ ngủ riêng, đành yêu cầu thiếu phụ cho hai người ở chung, thế nên thiếu phụ sắp xếp cho hai nàng một căn phòng to.

Vì quý vị thiếu phụ nọ, thế nên Bạch Dĩnh chi cho nàng ấy hai đỉnh bạc to. Thiếu phụ thoạt đầu từ chối, nhưng sau đó cũng nhận lấy. Ở trong căn nhà đó, Bạch Dĩnh mất hai ngày mới biết thiếu phụ tên Thư Vũ, chồng đã chết cách đây năm năm. Nhưng Bạch Dĩnh có cảm giác nàng nói chuyện với Thư Vũ thì Vịnh Thi sẽ không vui, tối đến đều quay mặt đi chỗ khác không thèm nói chuyện với nàng nữa.

Nhưng Vịnh Thi ghen cũng là có lý do, nàng biết Bạch Dĩnh yêu nhất là mẫu người như nàng, Thư Vũ với nàng sắc đẹp tương đương, thái độ của Thư Vũ còn tốt hơn nàng, khả ái hơn nàng, chỉ sợ tiểu hồ ly động tâm với nàng ta. Thế nhưng Vịnh Thi ghen mà giả như không ghen, bực tức mà giả vờ khoan dung độ lượng.

Mà Vịnh Thi không biết rằng Bạch Dĩnh chỉ yêu một mình nàng, trăm kiếp ngàn kiếp đều yêu Vịnh Thi, một mình nàng. Vì Vịnh Thi không biết nên mới hờn giận ghen tuông, vì nàng không rõ nên trong lòng cứ buồn bực, không yên.

– Vịnh Thi, em không nói chuyện với Thư Vũ nữa, chị đừng tức giận nhé!

– Thư Vũ Thư Vũ, em thân với người ta lắm sao mà gọi Thư Vũ?- Vịnh Thi cũng không nhịn được mà xoay mặt qua, đôi hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại thành một đường.

Bạch Dĩnh nhích người lên một chút ôm lấy Vịnh Thi, kéo chăn che ngang ngực cho hai người: – Em yêu Vịnh Thi.

– Nhưng em vẫn tán tỉnh người ta.

– Không có, hồ ly đảm bảo không có, hồ ly chỉ tán tỉnh vợ mình.

Bối Vịnh Thi rốt cuộc cũng hài lòng, nàng ôm eo Bạch Dĩnh, định cùng ái nhân tiến vào mộng đẹp. Không nghĩ Bạch Dĩnh lại lật người đem nàng giam hãm dưới thân.

– Bà xã đại nhân, mình..

– Đừng.. gian phòng này không như nhà mình đâu- Vịnh Thi cố đẩy Bạch Dĩnh ra nhưng không được, hồ ly trời sinh dẻo dai, tinh lực dồi dào, ham muốn chuyện ái ân như không bao giờ tận. Đôi khi Vịnh Thi cũng cố lật người lại, không nghĩ mình lại yếu đuối đến mức chẳng trụ được bao lâu.

– Em mặc kệ..