Một Mảnh Phù Hoa

Chương 70




Vì Bối Kỳ về sớm hơn là chuyện cả Vịnh Thi và Bạch Dĩnh không dự liệu được, Vịnh Thi đem quần áo của Bạch Dĩnh đẩy vào gầm giường, sau đó nàng đem hồ ly Bạch Dĩnh để gọn qua một bên, dặn dò nàng nằm yên. Thời hạn hai tháng của mẹ con nàng chỉ qua hơn một tuần, Vịnh Thi cũng không thể phá đi ước định được.

Có tiếng gõ nhè nhẹ lên cửa, Vịnh Thi nhìn mình trong gương liền thấy không ổn, làn da nàng lấm tấm hôn ngân, mái tóc thì rối bời. Vịnh Thi đi lại tủ quần áo của mình lấy chiếc áo choàng ngủ, bao lại thân thể mình, dùng tay làm lược chải nhẹ mái tóc đỡ rối. Hồ ly Bạch Dĩnh ái ngại ngóc đầu lên nhìn nàng, sau đó cụp tai, giả vờ không còn sống nữa.

– Con về rồi?

Vịnh Thi mở cửa một chút, nàng đứng tựa vào cửa, dáng vẻ mệt mỏi hệt như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Bối Kỳ cảm thấy mẹ mình rất yếu đuối, trong lòng nàng cũng lo lắng không yên, người này là mẹ nàng, thật tâm Bối Kỳ thấy rất có lỗi với mẹ mình.

– Phải, con có mua chút cháo cho mẹ, ăn một chút đi.

Bối Kỳ giơ bịch cháo nàng mua lên cho Vịnh Thi thấy, thế nhưng Vịnh Thi chỉ hơi lắc đầu, ý bảo không ăn.

– Mẹ định không ăn đến bao giờ?

Vịnh Thi mở cửa rộng hơn, sau đó uể oải đi về giường ngồi. Bối Kỳ thấy mở cửa rộng cũng đi theo vào trong phòng, trong phòng lại không giống thường ngày, gối chăn rất bừa bộn. Được biết Vịnh Thi là một người ưa thích sự gọn gàng, ngăn nắp, ít khi nào nàng lại mất đi hồn phách đến nỗi này.

– Mẹ ăn đi, mất công con chạy đến phố A mua.

– Mẹ không đói, con để đó đi, chút nữa mẹ sẽ ăn- Vịnh Thi chỉ tay lên bàn, nàng không phải không muốn ăn, chỉ là nàng không muốn ăn lúc này. Trong tủ nàng có trữ một ít bánh ngọt của Bạch Dĩnh, việc nàng ăn cơm hay không ăn, điều đó cũng không gϊếŧ được nàng.

Bối Kỳ hơi tức giận một chút, nàng biết mẹ nàng chán ăn nên cất công chạy ngược hướng tan tầm lên phố A mua một bịch cháo cho mẹ nàng. Không nghĩ mua về đồ ăn cũng không được mẹ nàng ăn, hệt như khi nàng nấu, mẹ nàng cũng không ăn.

– Đồ con nấu mẹ cũng không ăn, đồ con mua mẹ cũng không ăn. Mẹ muốn tìm chết đúng không?

Vịnh Thi ngước đôi mắt đẹp lên nhìn Bối Kỳ, hơi mỉm cười: – Mẹ vẫn sống, chẳng chết được.

– Không có Bạch Dĩnh mẹ sống không nổi? Mẹ làm gì mà quỵ lụy quá vậy? Hết khóc rồi lại nhịn ăn, mẹ cũng còn nhỏ đâu?

– Nếu con nghĩ phản ứng của mẹ là thái quá, mẹ nghĩ.. con chưa bao giờ biết yêu.

– Mẹ nói yêu làm con nổi da gà quá, lại, ăn miếng cháo đi. Đừng nhịn ăn nữa- Bối Kỳ hạ giọng dỗ dành, nàng mở hộp cháo ra đặt lên bàn, sau đó cố gắng lôi kéo được Vịnh Thi đi từ giường lại bàn ăn cháo.

- …

– Đừng nhìn con nữa, con chưa biết yêu, được chưa?

– Mẹ biết việc mẹ yêu bạn con khiến con bất ngờ, không chấp nhận nổi. Nhưng mẹ vẫn mong con chấp nhận, nếu con không đồng ý, mẹ có sống cùng Bạch Dĩnh vẫn thấy day dứt. Con biết con là người thân cuối cùng của mẹ không?

Bối Kỳ khuấy hộp cháo, giả vờ lơ đễnh nói: – Bây giờ con có chấp nhận, xã hội này cũng chỉ trích mẹ quen trẻ con thôi.

– Mẹ chỉ cần con chấp nhận, xã hội này không phải thứ mẹ quan tâm- Vịnh Thi tính tình trước giờ cương liệt, nàng không quan tâm xã hội này nghĩ gì về nàng, nàng cũng chẳng buồn để tâm đến người ngoài. Điều còn lại duy nhất của nàng chính là đứa con gái bé bỏng này, nàng chỉ sợ việc này đẩy hai mẹ con nàng ra xa hơn. Hai mẹ con đã giao kèo với nhau, hai tháng, Vịnh Thi biết sau hai tháng Bối Kỳ sẽ đồng ý việc này, nhưng bằng mặt không bằng lòng như vậy nàng cũng không biết làm sao.

– Mẹ ăn đi, nói thật với mẹ là con cũng có chút cảm nắng Bạch Dĩnh, bạn ấy vừa đẹp lại vừa dễ gần. Nhưng con nghĩ.. giống như mẹ nói ban nãy đó, con không có yêu, chỉ là cảm mến, thinh thích. Lúc phát hiện mẹ và Dĩnh hôn nhau, con không chấp nhận được nên nặng lời thế thôi.

– Vậy..

Vịnh Thi mở đầu bằng chữ vậy, sau đó bỏ lửng cả câu dài.

– Con thấy Dĩnh cũng yêu mẹ, hôm bữa thấy nó khóc nhiều lắm. Nếu Dĩnh nó không chơi bời qua loa với mẹ, thì ok đó, con đồng ý.

– Cám ơn con.

Hồ ly Bạch Dĩnh cũng lặng lẽ quẩy đuôi, cảm ơn cậu, Bối Kỳ. Mẹ cậu bây giờ đã là của mình hợp pháp rồi!

– Để mẹ hâm lại một chút, nguội rồi.

Bưng hộp cháo lên, Vịnh Thi định đi ra bếp hâm lại cháo, mấy ngày nay chỉ ăn đồ ngọt khiến nàng thèm đồ mặn phát điên. Bây giờ được ăn, nàng nghĩ phải ba hộp cháo mới đủ. Bối Kỳ đã chấp nhận rồi, nàng cũng không cần phải dùng khổ nhục kế làm gì.

– Ơ.. mẹ mới mua đồ chơi nhồi bông hả, đẹp vậy?- Bối Kỳ leo lên giường nắm lấy hồ ly trắng muốt, Vịnh Thi nghe đồ nhồi bông liền đổ mồ hôi lạnh…

– Của.. của dì Bá Dung đó con.

Bối Kỳ giơ con hồ ly trắng lên cao xem một lượt, quả thật tinh tế, nếu là của dì Bá Dung thật thì dì Bá Dung thật hào phóng, mua gối bông cũng sắc sảo đến vậy.

– Trời.. như thiệt!

Nàng chọt tay vào bụng Bạch Dĩnh, sau đó sờ soạng cái đầu nho nhỏ, thích thú với món đồ chơi mới này. Vịnh Thi càng nhìn càng đổ mồ hôi sau lưng, dính dấp chiếc áo ngủ, cộng thêm áo choàng ngoài, Vịnh Thi tưởng như mình sắp bị đun nóng đến nơi.

– Kỳ Nhi, giúp mẹ hâm cháo đi, mẹ tự nhiên mệt quá- Vịnh Thi giả vờ chóng mặt, Bối Kỳ nghe vậy bèn buông Bạch Dĩnh xuống nhận lấy hộp cháo, nàng lèm bèm mẹ nàng nhịn ăn mấy hôm nay nên mới chóng mặt, cũng không nghĩ là vì con hồ ly béo trên giường. Sau khi Bối Kỳ đi khỏi phòng, Vịnh Thi đem hồ ly ném vào tủ áo.

Bạch Dĩnh ngồi trong tủ nhìn ra thế giới bên ngoài bằng mấy đường hở trên tủ, qua hôm nay, nàng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Vịnh Thi rồi. Cuộc đời của loài người thật ngắn ngủi, Bạch Dĩnh đã quyết định dùng chân nguyên của mình chia sẻ cho Vịnh Thi một nửa cuộc đời. Nhưng nàng vẫn phải giấu gia đình nàng chuyện này, nếu họ biết, nàng nghĩ cơ hội còn được ở bên Vịnh Thi là rất thấp.

Qua ngày hôm sau, Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đi gặp Khổng tiểu thư, Khổng Huyền Cơ. Nàng nghĩ nàng đã sẵn sàng sinh thêm một đứa nhỏ giống Bạch Dĩnh rồi. Chỉ cần nghĩ đến một ngày hồ ly con sẽ là hoa quả kết tinh từ cây tình yêu của nàng và Bạch Dĩnh, nàng thấy như vậy đã đủ một kiếp người. Thế nên, vào một hôm nắng đẹp, Vịnh Thi quyết định sẽ sinh một đứa nhỏ.