Một Màu Xuân

Chương 88




Mưa như trút nước. Trong ấn tượng của Vu Hoàn Chi, mỗi khi tới cuối hè, đất Thục cũng sẽ có từng trận mưa tầm tã, tới hối hả mà đi cũng hối hả. Còn Giang Nam lại có khí hậu ôn hòa, nhất là ở cuối xuân hoa rơi như tuyết bay này nên có mưa bụi lất phất, đáp xuống nóc thuyền ô bồng lui tới trên sông nước.

Cuối xuân năm nay lại có mấy trận mưa to nên đường bên ngoài trấn vô cùng lầy lội. Vu Hoàn Chi ngoảnh đầu lại thấy hoa đào Nam lấy tay áo lau nước trên mặt, vui vẻ cười với y.

Búi tóc của nàng bị dính nước mưa nên vừa lỏng vừa rủ xuống, hoa đào cài ở trong tóc cũng đã khô héo rồi. Vu Hoàn Chi dừng lại chốc lát, chợt đưa tay gỡ đóa hoa đào kia xuống, bỏ vào trong ngực.

Từ núi Thiên Bình tới núi Linh Nham có một chỗ cách trang Lưu Vân rất gần, Mục Diễn Phong đưa mắt nhìn nhà cũ trong khói sông mịt mờ, trong lòng bỗng dưng đâm ra tiêu điều.

Quá trưa, nước mưa nhỏ dần, biến thành rả rích. Bốn người thương lượng qua một phen, quyết định thuê ngựa ra khỏi thành theo tuyến đường cũ đi Tô châu.

Thành Tô châu trong mưa phùn có cái ý thơ đặc biệt, mái nhà cong nhỏ nước lách tách, người đi đường lại chẳng ít, sắc mặt hiền hòa mà bình lặng. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả Tiêu Mãn Y cũng không khỏi hoài nghi cuộc chém giết ở đỉnh núi Thiên Bình hôm qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Đầu đường rất rộn ràng, chẳng biết nhà ai mới gả con gái mà cả con đường dài đều đốt pháo, thổi kèn xô na. Trong tiếng chiêng trống vang leng keng, Tiêu Mãn Y như nhớ ra điều gì, nàng ấy bỗng kéo tay áo Mục Diễn Phong.

Bấy giờ Mục Diễn Phong đang nhìn một dải lụa đỏ trước cửa nhà nào đó đến đần người ra, bị Tiêu Mãn Y gọi một tiếng, phải rất lâu sau hắn mới hoàn hồn lại, yết hầu di chuyển, hắn hỏi:

– Sao vậy?

Tiêu Mãn Y cười, nàng ấy nói:

– Diễn Phong, trước kia chàng hỏi tôi muốn xiêm áo đồ trang sức gì đúng không?

Mục Diễn Phong thở dài cụp mắt xuống, hắn nói:

– Ừ.

– Thật đáng tiếc, đều để lại trang Lưu Vân không mang ra ngoài. – Tiêu Mãn Y lại nói – Nhưng cũng coi như chàng đã từng tặng rồi.

Mưa càng nhỏ hơn, mây dần tan đi, ánh mặt trời từ từ trở nên chói chang.

Mục Diễn Phong trầm mặc nhìn Tiêu Mãn Y, mãi không nói gì.

Tiêu Mãn Y lại bảo:

– Chàng từng tặng là tôi đã vui lắm rồi. Vả bây giờ cuối cùng chúng ta cũng đã hành tẩu giang hồ rồi.          – Nàng ấy đưa tay ngoắc lấy ngón tay của Mục Diễn Phong – Chúng ta nhất định phải bình an, chàng còn chưa cưới tôi đâu.

Chúng ta nhất định phải bình an.

Vu Hoàn Chi nghe được câu này thì nghiêng đầu sang cười.

Lần này bốn người thật là nhếch nhác, tóc tai và quần áo từng đội mưa, vẫn còn ướt nhẹp. Bọn họ đứng ở một đầu đường, nhường đường cho đội đưa dâu cùng những người qua đường khác.

– Cô nương Mãn Y nói đúng, nhất định phải bình an. – Vu Hoàn Chi nói, một lát sau, y lại hỏi – Thiếu chủ có hối hận không?

Sau khi mưa tạnh, ngõ phố cũng nổi gió, thổi lụa đỏ trước kiệu hỉ cuộn lên.

Mục Diễn Phong nói:

– Chỉ hối hận một việc.

– Ồ? – Vu Hoàn Chi nhướng mày cười – Không ngờ thiếu chủ cũng có chuyện hối hận.

Mục Diễn Phong bỗng bật cười, cười rất ngốc nghếch, hệt như dáng vẻ tùy tiện của hắn trước đây. Hắn giơ tay gãi đầu, cổ phiếm hồng:

– Tôi nghĩ… tôi nên cưới Mãn Y ngay sau hôm xảy ra chuyện ấy… Nhịn gần hai tháng, đúng thật là…

Chưa dứt lời, Nam Sương đã cười hì hì, nàng bỗng thần bí kéo tay áo Mục Diễn Phong, lại nháy mắt với Tiêu Mãn Y, thò tay lục lọi trong bọc hành lý mang theo bên mình.

Y nhân Tiêu và thiếu chủ Mục tất nhiên đều nghi hoặc, chỉ có Vu Hoàn Chi tỏ vẻ mặt thản nhiên, cười khó lường.

Một lát sau, Nam Sương lục ra hai dải lụa đỏ từ trong bọc hành lý, nàng thắt một cái ở cổ tay Mục Diễn Phong, thắt một cái ở cổ tay Tiêu Mãn Y, cười hì hì nói:

– Gần đây em xem thoại bản, nói là nếu con người đã kết nhân duyên thì sẽ có nguyệt lão buộc dây hồng ở trên tay bọn họ. – Nàng dừng một lát, lại cầm đầu còn lại của hai dải lụa đỏ buộc một nút hoa, vui vẻ bảo – Hai người bái thiên, bái địa, bái em và công tử Hoàn rồi giao bái thì coi như đã thành thân rồi.

Tiêu Mãn Y cau mày, nhìn lụa đỏ với vẻ mặt ghét bỏ:

– Cô lấy ở đâu ra đấy?

Nam Sương ho một tiếng, nghiêm mặt đáp:

– Vừa thó được.

– Thó được? – Tiêu Mãn Y cả giận – Tôi còn tưởng cô đã sửa được cái tật xấu này, ngờ đâu cô lại ngày càng táo tợn, trước kia cô thó thứ gì còn có vẻ hổ thẹn, bây giờ cô thó đồ ngay cả sự hổ thẹn cũng không còn nữa?!

Nam Sương ngước mắt lên nhìn Tiêu Mãn Y, lén lút lui ra phía sau một bước, giấu mình sau Vu Hoàn Chi.

Vu Hoàn Chi bật cười nói:

– Cô nương Mãn Y chớ vội, dải lụa đỏ này là tôi bảo nàng ấy thó đấy.

– Cậu Vu… – Mục Diễn Phong cả kinh trợn mắt há mồm.

– Hôm nay là ngày lành thích hợp cưới gả. – Vu Hoàn Chi cười nói – Nhà này gả con gái chỉ mong được cát lợi. Chúng ta thó hai dải lụa đỏ cũng chỉ là chung vui với mọi người, họ nên vui vẻ mới đúng.

Tiêu Mãn Y và Mục Diễn Phong nhìn nhau một hồi, đều thán phục không ngớt.

Vu Hoàn Chi lại nói:

– Huống hồ bây giờ chúng ta lưu lạc giang hồ, Sương có bản lĩnh này không tệ đâu.

Hoa đào Nam gật đầu theo:

– Đúng vậy đúng vậy.

Tiêu Mãn Y lại ngẩng đầu nhìn Nam Sương, không ngừng nức nở:

– Có người dung túng cô như thế, cái bệnh cũ này của cô mới lại tái phát.

– Đâu có đâu có. – Hoa đào Nam cười xấu hổ – Giang hồ cấp bách, giang hồ cấp bách.

Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn lụa đỏ trong tay, nút hoa quấn lấy nhau được Nam Sương thắt nom rất hân hoan, có bầu không khí chiêng trống vang trời này làm nền thì cũng rất hợp.

Khóe miệng hắn chứa nụ cười, khẽ gọi:

– Mãn Y.

Mưa đã ngừng hẳn, ánh mặt trời phá mây ra, Mục Diễn Phong xoay người ở trong khoảnh khắc này, cúi mình thật sâu với Tiêu Mãn Y.

Tiêu Mãn Y ngây người, hoa đào Nam ở bên cạnh thúc giục:

– Yên Hoa mau bái đi, anh ấy đã bái rồi. – Lúc này y nhân Tiêu mới hoàn hồn, vội vàng khom người với Mục Diễn Phong.

Phu thê giao bái thật là chật vật, thế nên rất lâu về sau, mỗi khi minh chủ Mục nhớ lại đều không khỏi thành thân một lần nữa.

Sau đó trên giang hồ liền có một chuyện cười thế này, nói minh chủ Mục tiếng tăm hiển hách, duy chỉ có một điểm yếu, chính là yêu vợ tột cùng. Mặc dù tính tình phu nhân Mục cực kỳ tốt, là người sảng khoái, nhưng minh chủ vẫn coi nàng ấy như tâm can, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay thì sợ rơi mất suốt mấy chục năm.

Người hiểu tình hình bên trong, nói hắn yêu vợ là có thể hiểu được, nghe nói trước kia phu nhân Mục theo minh chủ lưu lạc từ nam chí bắc, còn nói trước kia thiếu chủ Mục đạp khắp vạn dặm sơn hà để tìm phu nhân. Nói chung câu chuyện tầm thường này được người ta thêm dầu thêm mỡ ghi lại, ý chính luôn là một đoạn tình cảm sâu sắc.

Minh chủ Mục ở vị trí minh chủ bốn mươi năm, giang hồ yên ổn, bốn bể thái bình, là cảnh tượng cực tốt trước nay chưa từng có. Các môn phái lớn nhỏ ở Thần Châu đều ngưỡng mộ tiếng tăm của minh chủ.

Nhưng mà mỗi năm chỉ có hai lần thăm hỏi minh chủ, một là đại hội anh hùng võ lâm năm năm một lần, hai là việc hôn nhân hằng năm theo thông lệ của minh chủ Mục.

Ngày mùng ba tháng tư, Mục Diễn Phong luôn mở tiếc lớn đãi khách, dắt phu nhân ngồi vào vị trí, lại một lần nữa bái đường thành thân.

Có người nói minh chủ Mục yêu vợ thật sự là tấm gương của người giang hồ.

Nhưng mà cũng có người kỳ lạ, quanh năm gọi Mục Diễn Phong là thiếu chủ, chế giễu pha trò, nói trúng tim đen:

– Thiếu chủ? Chẳng qua là hắn muốn hưởng thụ k1ch thích tân hôn động phòng một lầnn nữa mà thôi.

Mỗi người nói một kiểu, chỉ có một việc rất là kỳ quặc.

Lúc minh chủ thành thân luôn buộc một dải lụa đỏ ở cổ tay cùng phu nhân. Chỗ nối giữa lụa đỏ buộc một nút hoa, nói là cầu một duyên phận, cầu không khí vui mừng.

Nhưng sau khi hai người gặp lại, năm đầu tiên thành thân, phu nhân Mục nhìn nút hoa đó lại tự dưng rơi lệ, nói:

– Không còn người có thể buộc ra nút hoa xinh đẹp lại vui mừng như cô ấy nữa.

Lời này tự dưng làm người ta đau buồn, Mục Diễn Phong thở dài một tiếng, mà trong khách khứa năm ấy cũng có một người đeo mạng đen trên mặt nghẹn ngào nơi cổ họng, cũng thở dài một tiếng theo, lặng lẽ rời khỏi chỗ.

Lúc này hoa đào Nam hân hoan nhìn Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y bái nhau xong, tự mình đắn đo trong lòng rồi lại nói:

– Em dòm lần này hai người thành thân quả thật là không được long trọng cho lắm, ngày sau phải làm lại mới được.

Mục Diễn Phong nở nụ cười, nói:

– Tất nhiên.

Đội đưa dâu ở đầu đường rất dài, mãi vẫn chưa đưa dâu xong, người chung quanh xem náo nhiệt lại càng ngày càng nhiều. Khóe mắt Vu Hoàn Chi thoáng nhìn về hướng ồn ào náo động, cười nói với Mục Diễn Phong:

– Bây giờ thiếu chủ không còn hối hận nữa rồi chứ?

– Không còn hối hận nữa. – Mục Diễn Phong cười to nói – Đa tạ cậu Vu và em Sương.

Vu Hoàn Chi thoáng trầm mặc, ánh mắt lại lạc ở phương trời xa:

– Trước kia tôi từng đi qua con đường lên kinh, cũng chỉ đoạn ra khỏi thành này là phiền phức mà thôi, địa thế phía bắc thấp phẳng dễ đi hơn. – Vu Hoàn Chi dừng một lát lại nói – Thiếu chủ nhớ dẫn cô nương Mãn Y và Sương đi đường cái, trên đường chớ dùng xe ngựa.

Lưng Mục Diễn Phong bỗng nhiên lạnh toát, kinh ngạc hỏi:

– Cậu Vu, cậu đang nói gì thế?

Vu Hoàn Chi lại cười, mái tóc bị nước mưa xối vừa rồi đã sắp khô, áo tơ trắng mái tóc đen, dung nhan như thần tiên, nhưng trong ánh mắt của y lại lộ ra vẻ bi thương:

– Tôi cũng không hối hận.

Y ngoảnh lại nhìn Mục Diễn Phong với vẻ kiên quyết:

– Tôi cũng không hối hận. Tôi tin tưởng đời người sẽ có kiếp nạn, tôi tin tưởng con người nên quyết chí tiến lên, kiên trì với thứ mình yêu, bảo hộ thứ mình yêu, quý trọng thứ mình yêu.

Ánh mặt trời chói chang bao phủ vẻ mặt Vu Hoàn Chi, trong vẻ lờ mờ, Mục Diễn Phong nhìn thấy y cười, là nụ cười chế giễu bình thường trước đây:

– Có điều tôi chẳng chính nghĩa, chí khí ngút trời được như thiếu chủ, thường vì lợi ích của riêng mình mà được ăn cả ngã về không, điều mong muốn cũng chỉ là làm anh em với thiếu chủ, mãi nắm tay Sương mà thôi.

– Anh em… – Mục Diễn Phong ngây người nói, hắn chợt nhớ tới lời hứa hẹn của Vua Hoàn Chi dưới gốc hoa ngày xuân ấy – nguyện cùng người kết làm anh em, một đời một kiếp cùng chung hoạn nạn.

Mục Diễn Phong cười to nói, nhưng âm thanh có chút lạnh lẽo:

– Cậu Vu, chúng ta vốn dĩ đã là anh em mà. Sau khi cậu đến trang Lưu Vân không lâu thì tôi đã coi cậu là anh em rồi.

Như thể đã rất nhiều năm về trước rồi, lúc này Vu Hoàn Chi mới cười lặng lẽ:

– Anh.

Một tiếng anh này như lời nói mê mà gió đưa đến, Mục Diễn Phong bỗng dưng hoảng hốt, sau một khắc, trong mắt hắn lấp lánh ánh nước, còn có thêm vẻ hào hùng mà trước đây chưa từng thấy:

– Cậu Vu, cho dù nay chúng ta thảm hại, sa sút nhưng chỉ cần chúng ta còn sống một ngày thì cũng phải đội trời đạp đất.

Vu Hoàn Chi quay người hướng về phía cửa ngõ, tay áo tung bay:

– Em hiểu mà, đội trời đạp đất.

Trong lòng Nam Sương cũng nguội lạnh, nàng ngơ ngác gọi:

– Công tử Hoàn. – Lát sau nàng nuốt nước miếng, hỏi – Công tử Hoàn làm sao vậy? Chúng ta sẽ cùng đến kinh thành, không phải sao?

Vu Hoàn Chi không đáp, lại cúi đầu trầm mặc.

Lần đầu tiên trong đời, Hoa Đào Nước Nam cực tốt tính lại nổi giận:

– Chàng đã nói rồi, không phải sao? Sau khi thành thân phài cùng tôi đến kinh thành, phải gặp cha tôi, thầy tôi, còn có lão tiên sinh phố đông, thăm nhà cũ của tôi, nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn. Chàng đã nói rồi không phải sao?! Chàng còn nói ngày sau muốn dẫn tôi tìm một gia viên cảnh trí tuyệt đẹp ở một góc vùng sông nước, trồng mười dặm hoa đào, thuê hai cái thuyền ô bồng đón Yên Hoa, anh, đón đám cha tôi tới làm khách.

Nam Sương vừa nói vừa cuống quýt vội vươn tay kéo ống tay áo Vu Hoàn Chi:

– Chàng đã nói, đã nói rồi mà! Chàng còn nói muốn có thật nhiều tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn. Tôi thấy chàng là người giữ chữ tín, nếu chàng thất tín rồi thì tôi phải làm sao, tôi phải làm sao đây?! – Nam Sương giơ ống tay áo lên lau nước mắt đã giàn giụa – Công tử Hoàn, không phải chàng nói chàng chỉ có một mình Sương hay sao?

Đội đưa dâu đầu đường và đám người dần dần hình thành thế vây, vây bốn người ở trong đó. Còn kẻ đi ra từ trong kiệu không phải cô dâu ăn mặc xinh đẹp mà là Âu Dương Nhạc.

Nam Sương ngơ ngác nhìn mọi thứ chung quanh, lúc đưa tay kéo Vu Hoàn Chi lại bị y nắm ngược lại.

Vu Hoàn Chi thấp giọng nói:

– Vừa rồi đấu với Miêu Hương, tôi đã trúng độc rồi. – Y dừng lại rồi mới nói tiếp – Giả sử tôi dùng võ công nữa thì sẽ có độc tố xâm nhập vào cơ thể, đi cùng mọi ngươi sẽ là gánh nặng.

Vừa nói ra, Nam Sương, Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y đều ngây dại.

Tiếng Âu Dương Nhạc như truyền đến từ nơi xa xăm:

– Hừ! Con trai của Vu Kinh Viễn?

Vu Hoàn Chi lại trầm mặc đưa một quyển giấy đỏ vào trong tay Nam Sương, y nói:

– Của hồi môn này rất tốt, mỗi ngày tôi đều lật đi lật lại xem hơn mười lần.

Gió thổi giấy đỏ kêu sột soạt, Nam Sương ngây ngẩn nghe Vu Hoàn Chi nói:

– Sương à, tôi từng nhìn cần thận rồi, phía dưới giấy đỏ còn có thể viết thêm mấy cái tên, ngày sau hãy thêm vào.

– Không… không thêm nữa. – Đồng tử Nam Sương trợn to, đã vô cùng hoảng hốt – Ngày sau cho dù có thiêm thì cũng là tiểu Hoa Đào Nhỏ và tiểu công tử Hoàn nhà tôi…

Nói đoạn, nàng lại đưa tay nhét giấy đỏ vào trong tay Vu Hoàn Chi, vừa rơi lệ vừa cười nói:

– Chàng trả lại cho ta làm gì? Đây là của hồi môn đấy, dù sao tôi sẽ không trả lại cái đèn cung đình sính lễ kia cho chàng đâu.

Vu Hoàn Chi lại cười, ôm nàng vào trong lòng, móc ra một đóa hoa đào nói:

– Mới gỡ xuống từ trên búi tóc nàng đấy. Sương hân hoan như hoa đào, xinh đẹp như hoa đào. Vật này để lại cho tôi chứ?

Người Nam Sương cứng đờ, lát sau chợt giãy giụa trong lòng y.

Nhưng Vu Hoàn Chi lại thình lình giữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn nàng thật sâu. Răng môi quấn quýt mang theo hơi thở đoạn tuyệt, ngay cả khóe môi cũng cắn rách.

Nhưng cuối cùng, Nam Sương nghe thấy y nói:

– Sương, tôi yêu nàng…

Chẳng biết nghe thấy y nói yêu nàng mấy lần, nhưng mỗi một lần, Nam Sương đều cảm thấy đau buồn vô cùng. Dường như có tiếng gió suy tàn đêm động phòng hôm đói quanh quẩn ở phòng tân hôn thắp nến đỏ. Dường như mỗi lần y nói yêu nàng, trời đất đều phai màu, chỉ còn lại hai người lẻ loi nương tựa vào nhau.

Yêu quá tha thiết, mới thấy hoang vắng.

Vu Hoàn Chi điểm huyệt đạo của Nam Sương, đẩy nàng vào trong lòng Mục Diễn Phong:

– Bảo hộ Sương cần thận!

Dù y đã trúng độc nhưng lúc này sử dụng võ công còn có thể ngăn được một lúc cho bọn họ. Mục Diễn Phong mím chặt môi đến mức rịn ra máu, cố nhẫn nỗi phẫn hận, ôm Nam Sương dắt Tiêu Mãn Y, bay lên mái hiên đi mất.

Còn Nam Sương chỉ thấy một bóng trắng xa xa tung người lên, tiếng binh khí nổi lên bốn phía, từ đó trời đất cũng không còn sáng lên nữa.

Đó là chuyện của năm nào rồi ấy nhỉ? Nàng nghĩ. Bấy giờ có nước chảy lững lờ, nàng hốt hoảng tỉnh lại khỏi cơn mộng, thấy trước mắt có một người đàn ông cực kỳ đẹp đẽ lại hơi quen mắt, ghé lại gần nàng mà nhòm, nói:

– Ôi giời… Cô ta nom như cây giá đỗ thế này thì không nặng đâu, là áo cưới của cô ta nặng đấy. Nào, cởi qu@n áo cô ta ra.

Lúc đó đầu thu phong đỏ tiêu điều, Nam Sương được gả đến các Vạn Hồng. Đêm động phòng nàng mơ màng tỉnh lại, còn tưởng rằng người đàn ông có ngũ quan thanh tú đẹp đẽ ấy chính là chồng của nàng, người chồng mà nàng đãn nhận định từ nhỏ.