Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 18




Đã nửa đêm, lại trải qua khoảng thời gian kinh khủng như thế, sự cố “Mãn giang hồng” kết thúc bằng việc Thanh Thu được chuyển sang phủ thế tử làm a hoàn.

Nếu hỏi Thanh Thu rằng kinh nghiệm quý báu nhất trong cuộc đời này là gì, thì nàng sẽ trả lời rằng: Ra khỏi nhà nhất định phải xem hoàng lịch[2], mỗi khi làm việc gì đều phải bói một quẻ, nếu không cần thiết thì đừng nảy ra ý định hại người… Mặc dù khi làm việc đó nàng không có ý muốn hại chết ai, nhưng nhờ làm vậy mà được một bài học kinh nghiệm. A hoàn! Đến tận bây giờ nàng vẫn không dám tin, một cô nương nhiều tuổi như nàng, đã hai mươi hai rồi còn phải đi làm a hoàn. Không chỉ thế, nàng còn bị lão quản gia mắng cho một trận suốt ba ngày. Ba ngày! Tối hôm ấy lão quản gia về nhà, không ở trong phủ, nên mới không kịp đến cứu nàng.

[2] Một loại sách xem thời tiết ngày tháng.

Thanh Thu mặt mày khổ sở lẩm bẩm: “Vệ thúc, có chết người đâu, thúc làm gì mà cứ như cháu vừa gây hoạ lớn thế?”

“Ngộ nhỡ chết người thì sao?”

Nàng có chút bất lực: “Cháu là do thúc đưa vào vương phủ, cháu chưa bao giờ khiến thúc mất mặt, sao dám làm những thất cách như vậy để liên luỵ thúc chứ? Nếu cháu thật sự hạ độc chết một người…”

Càng nói giọng nàng càng nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mặt Vệ quản gia.

“Cháu tưởng rằng ta sợ cháu làm liên luỵ sao?” Lão quản gia không còn dễ gần như mọi ngày, nghiêm mặt nói: “Thanh Thu, cháu phải nhớ, mặc dù cháu không phải a hoàn bán thân, nhưng đã vào vương phủ thì phải cẩn thận, ta thấy hằng ngày cháu thận trọng dè chừng, sao lại để xảy ra việc như thế?”.

Nàng định nói, lão quản gia đã giơ tay lên ngăn lại: “Thôi được rồi, cháu đừng nói gì nữa, lần này cháu theo thế tử, nhất định phải thận trọng, không được phạm lại sai lầm, sau này ta và dì Lưu Hoa còn phải nhờ cậy vào cháu lo chuyện ma chay”.

Lão hồ đồ thì vẫn là lão hồ đồ, cái gì mà theo thế tử, sao nàng cứ có cảm giác tai mình tê tê thế nhỉ? Còn nói lo chuyện ma chay, thật là xui xẻo mà. Rốt cuộc chưa quên việc chính, nàng hỏi: “Vệ thúc, cháu muốn nhờ thúc một việc”.

“Nói đi”

“Thúc có thể hỏi xem, như cháu đây, phải làm bao lâu mới được ra khỏi phủ, không thể cả đời làm nha đầu chứ?”

“Các chủ nhân giờ đang giận, việc này cứ để vài ngày nữa hẵng hay.”

Nàng liên tục chau mày, thế này thì phải làm mãi không có thời hạn, thật quá thiệt thòi. Huống hồ sang bên đó không biết tiền lương thế nào, thời gian nghỉ ngơi ra sao, chẳng ai nói cho rõ với nàng, nghĩ đến lại càng sầu.

“Cô nương của ta ơi, đừng chau mày nữa, để ta nói cho cháu nghe một chuyện vui.”

Thanh Thu vội tập trung lắng nghe, lão quản gia cười nói: “Mấy hôm trước chẳng phải vương phi đưa cháu đi xem mặt à? Vị Khổng Lương Niên kia rất vừa ý cháu, thừa tướng phu nhân nói chỉ đợi thừa tướng quyết định, sẽ nhờ người sang cầu thân”.

“Vệ thúc, nhìn bộ dạng vui mừng của thúc, giống như con trai sắp lấy vợ, cười ngây ngốc.”

“Ta thấy cháu mới là đồ ngốc, ta không có con trai, nhưng có thể gả con gái, dì Lưu Hoa của cháu sớm đã nói phải chọn cho cháu một đám tốt, cháu chính là con gái của chúng ta.”

Thanh Thu không biết nên nói gì mới phải, nhìn bộ dạng mong chờ của Vệ quản gia, thật sự không nỡ đả kích ông, nàng đành im lặng.

Quay về phòng nhìn đống đồ đã thu dọn của mình, chẳng còn sức dỡ ra sắp xếp lại, nàng cầm bình trà lên lắc lắc, không còn chút nước nào, miệng lưỡi khô khốc cũng hết cách. Có thể thế nào chứ, nàng không còn là quản gia nữa, đến thiện phòng cũng không được đặt chân tới. Hôm đầu tiên Hàm Yên, Ngưng Vũ có đến một lần, vừa kể xong việc ngày hôm đó bị Lục Châu giật mất đồ ăn như thế nào, thì bị Liêu quản gia đáng ghét đưa về, nghe nói từ hôm nay thiện phòng tạm thời do ông ta quản lý. Nhớ tới tháng trước Thanh Thu bị thương, người đến thăm hỏi không ít, bây giờ người ta lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường, mấy năm trước khi cha nàng qua đời, nàng đã được nếm mùi vị này rồi, nên chẳng buồn để ý. Cười trước mặt người khóc sau lưng người, những việc như thế này nàng không làm được, bèn ở suốt trong phòng không chịu ra ngoài. Cũng may bếp trưởng vẫn đến để thỉnh giáo nàng về thực đơn của thế tử, hằng ngày mấy việc như ăn uống nàng không phải bận tâm.

Còn có thể tiếp tục ở trong căn phòng này, đều nhờ phúc của thế tử cả, nghe nói nàng được theo hầu thế tử tới tân phủ, không biết bao nhiêu thiếu nữ trong tân phủ ngưỡng mộ nàng. Ai cũng biết nàng trong hoạ gặp phúc, là may mắn tu mấy kiếp mới có được. Mấy hôm nay nàng chưa gặp lại thế tử lần nào, không ai cần nàng tới hầu hạ, chỉ chuyển lời tới bảo nàng đợi đến ngày chuyển đi. Tính đi tính lại thì thế tử về kinh chưa được ba tháng, cuộc đời nàng đã gặp biến cố lớn. Hắn nhất định tương khắc tương xung với nàng, để hôm nào đấy nàng phải hỏi cho rõ bát tự[3] của hắn, nhất định phải đến miếu Thành Hoàng bói một quẻ.

[3] Bát tự (tám chữ): Là cách xem số mệnh của Trung Quốc, chỉ ngày giờ năm tháng sinh theo Thiên can Địa chi.

Lần chuyển nhà này của Hiền Bình quận vương thế tử rất rầm rộ, nghe nói quận vương phi sợ hắn đến chỗ mới không quen, bèn chuyển rất nhiều đồ gia dụng quý trong phủ tới đó. Nếu không phải hằng ngày thế tử vẫn ngủ nghỉ trong quận vương phủ thì e rằng phòng ngủ của hắn cũng được chuyển sang. Triều đại này chưa từng có tiền lệ thế tử chuyển khỏi phủ ở riêng, thông thường là đợi quận vương qua đời, sau khi thế tử kế thừa tước vị mới được tìm phủ đệ, vì vậy không có cách nói phủ thế tử. Nhưng hoàng thượng đã ngự ban một tấm hoành phi, trên đó đề bốn chữ: Hộ quốc hữu dân.

Được ân sủng như thế, không chỉ Hiền Bình quận vương cả ngày không khép miệng nổi vì vui sướng, ngay cả quận vương phi cũng đành dẹp tình mẫu tử không thể rời xa sang một bên, một lòng một dạ chăm chút cho phủ thế tử.

Nơi ở mới đã được chuẩn bị xong, Vệ Minh không quá để ý những gì mẫu thân chuẩn bị, hắn nghĩ ở đâu cũng vậy cả thôi. Chỉ là hắn không biết rằng, quận vương phi không chỉ chuẩn bị kẻ hầu người hạ cho mình, mà còn đưa cả biểu muội Huống Linh Ngọc sang đó sống.

Thanh Thu luôn ngại phủ quận vương quá rộng lại đông người, nên ở rịt trong thiện phòng chẳng đi đâu. Giờ tới phủ thế tử, thân phận chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp bé, lại chưa biết bao giờ mới được thăng chức, đứng trước cảnh trí nơi phủ thế tử, nàng bèn nổi hứng đi dạo một vòng.

Những người cũ được quận vương phi đưa sang hầu hạ thế tử không nhiều, chỉ có hai người, một nam một nữ. Nam là kẻ hầu vẫn luôn bên cạnh thế tử trước khi Vệ Minh xuất chinh, tên Thanh Thư, tuổi đã lớn, sớm không còn làm người hầu nữa, giờ sang phủ thế tử làm quản gia nội viện. Người còn lại là Hồng Ngọc, thường hầu hạ bên cạnh quận vương phi, vốn là quản thư trai[4] cho quận vương phi, làm việc vô cùng đáng tin, biết thức thời, đến tân phủ ngầm trở thành người đứng đầu trong đám a hoàn. Những người khác đều là a hoàn kẻ ở, Hồng Ngọc sau khi bàn bạc với Thanh Thư, đã phân từng người đến từng phòng từng viện, tự ý sắp xếp công việc, có điều khi tới lượt Thanh Thu lại có chút bối rối.

[4] Thư trai: Là phòng riêng thường dùng để học, hoặc làm thư phòng.

Bọn họ đều biết đại danh của Thanh Thu, nữ tử này do thế tử đích thân mở miệng đòi, để nàng đi nấu ăn chắc không được rồi, quận vương phi có dặn không được để nàng động tay, nhưng lại không dám sắp xếp cho nàng làm những công việc hạ đẳng như quét dọn. Ngày ngự tiền tâm phúc của Vệ Minh thế tử chuyển đến phủ mới, trước cửa rất nhiều người xếp hàng chờ tặng quà chúc mừng thế tử chuyển đến tân gia, y lại vô cùng hào hứng trò chuyện với Thanh Thu trước mặt mọi người, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể không băn khoăn.

Thanh Thu và Hồng Ngọc ở cùng một phòng, cách phòng ngủ của thế tử không xa. Căn phòng này lớn hơn phòng của nàng ở vương phủ, bên trong bài trí rất tinh tế. Nàng chẳng nói chẳng rằng, mất mấy chuyến mới chuyển được đồ đạc từ quận vương phủ sang, suýt chút nữa thì trượt chân, giờ đang nằm nghỉ trong phòng.

Xem ra ở đây một thời rất dài.

Nàng cầm chậu hoa, lần cuối cùng rời khỏi quận vương phủ, Thanh Thu chẳng buồn quay đầu lại nhìn lại một cái. Gió thu chớm thổi, tiền đồ mờ mịt, những người cần cáo biệt đã cáo biệt, giờ quan trọng nhất là tâm trạng thế tử đang vui vẻ, hỏi xem bao giờ nàng có thể đi. Đi tới chỗ rẽ thấy một chiếc xe dừng kiệu bên ngoài quận vương phủ, sau khi người trên kiệu khẽ vén rèm lên, nàng nhận ra Tuyết Chỉ.

Nàng ta điềm đạm hỏi tình hình của Thanh Thu, còn mời nàng về sống cùng.

Lời mời của mỹ nhân, nếu Thanh Thu là nam tử, thì dù núi đao biển lửa cũng đi theo rồi. Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, Tuyết Chỉ sao có thể nhất thời nghĩ đến mà đi ngang qua quận vương phủ được, nàng ta đâu thần thông quảng đại như thế, xem ra Tuyết Chỉ vẫn luôn để ý tới nàng. Một cố nhân sắp được gả vào Thiên phủ rất xa nơi Việt Đô, không nhân những ngày còn nhàn nhã mà vui vẻ, lại liên tục xuất hiện trước mặt nàng làm gì? Câu hỏi này cứ bám riết lấy nàng, khiến Thanh Thu hôm đó ở phòng lớn nhất thời ngẩn ngơ, đúng lúc bị thế tử nhìn thấy, bèn gọi nàng tới hỏi chuyện.

Thanh Thu đứng trong đám người hầu kẻ hạ đang đợi thỉnh chủ nhân, vô cùng nổi bật. Bởi vì toàn bộ người làm đều đã thay đã thay quần áo mới được phát, tất cả đều màu xanh, chỉ có nàng là không. Vì hôm nay nàng không muốn trông mình quá nhếch nhác nên mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, giữa một mảng màu xanh lại nổi bật chấm hồng, đương nhiên thu hút sự chú ý của Vệ Minh.

Vệ Minh vốn chỉ định đến nhìn một cái sau khi vào phủ, Thanh Thư triệu tập kẻ hầu người hạ tới thỉnh an chủ nhân, hàng người đứng ngoài chờ tặng lễ vật một ngày dài, trong phủ đã sớm chuẩn bị tiệc rượu để tối nay đãi khách. Hắn liếc thấy Thanh Thu hồn vía lên mây, lòng thầm buồn cười, bèn gọi nàng tới, rồi nói với giọng chỉ đủ hai người nghe: “Ta nghe nói ngươi dùng một đĩa hoa tiêu hạ gục phụ vương? Tốt lắm, hôm nay chuyển đến tân phủ, buổi tối ta cũng muốn ăn món đó, nhớ pha thêm một bình trà hoa khoản đông nữa”.

Thanh Thu suýt nữa thì khóc, nàng từ quản gia thiện phòng trở thành tội đồ chờ ngày chịu phạt, tất cả cũng vì hai món đó. Cả đời này nàng không bao giờ muốn nhắc tới nữa, nhưng thế tử lại cứ nhắc, nàng thật muốn đánh cho hắn một trận.

Nàng có thể không? Nàng không thể, đành trông chờ vào việc thế tử sớm tha cho nàng đi, Thanh Thu cố tỏ ra cung kính đáp: “Thế tử nói đùa rồi, Thanh Thu chúc mừng thế tử về phủ mới, chúc thế tử vui vẻ, ngày một thăng tiến”.

Vệ Minh tâm trạng xem ra rất tốt: “Hay hay, nói hay lắm, nào, thưởng gấp đôi”.

Hồng Ngọc cầm một hồng bao đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thanh Thu. Vốn hôm nay người nào cũng được thưởng, Thanh Thu chỉ nói một câu, bèn được thưởng đầu tiên. Đây đúng là niềm vui bất ngờ, nàng cầm hồng bao đang định lui xuống, bị thế tử gọi lại, vẫn thì thầm bên tai như lúc nãy: “Khổng hàn lâm cũng gửi thiệp tới, mấy hôm nữa sẽ đến thăm ta, không biết Thanh Thu có muốn gặp hắn không?”

Nàng lạnh người, suýt nữa rùng mình, thầm thở dài cho chuỗi ngày sau này trong phủ thế tử của mình. Ai cũng nói thế tử tài năng xuất chúng, văn thao võ lược, theo nàng thấy thì, đây chẳng qua là một tiểu nhân lâu ngày buồn chán thích mang người khác ra làm trò đùa thì đúng hơn.

Thế tử cười ha ha rồi bỏ đi, đám người hầu kẻ hạ cũng nhận ra, nữ tử này được đích thân thế tử đưa đến đây, quả nhiên không phải bình thường.

Thanh Thu nhìn ánh mắt của bọn họ mà nghiến răng, túm lấy gối tức giận đấm liên hồi, nàng thật không muốn ở lại phủ thế tử nữa!

Người cũng không muốn ở lại trong phủ thế tử giống như nàng, còn có Huống Linh Ngọc bị quận vương phi đuổi tới đây, năm nay nàng mới mười bảy, còn chưa có hôn phối. Nàng là cháu gái của quận vương phi, lại lớn lên trong quận vương phủ, theo lý mà nói không lo không gả được chồng, chỉ là quận vương phi có ý tác thành cho nàng với thế tử, nên cố ý giữ nàng lại thêm vài năm. Mười bảy tuổi, ở vào độ tuổi trẻ trung thanh xuân nhất nhưng cuộc sống của tiểu thư Linh Ngọc lại rất vô vị.

Nàng thích yên tĩnh, lại nhát gan, a hoàn nào có chút xa lạ nàng cũng sợ, chỉ có Tiểu Liên hầu hạ bên mình là nàng không sợ thôi. Nhưng Tiểu Liên cũng giống chủ nhân, nhát gan vô cùng, vì vậy rời khỏi quận vương phủ nơi họ vẫn sống, không có quận vương phi ngày ngày tới thăm hỏi, hai người trong phủ đệ mới thấy vô cùng lạc lõng.

Huống Linh Ngọc không muốn ở đây, còn vì một nguyên nhân khác, cô mẫu muốn nàng tiếp cận biểu ca Vệ Minh, ý tứ rất rõ ràng. Nàng không phải là không muốn lấy biểu ca, một nhân tài xuất chúng như thế, nói ra chỉ sợ mình không xứng. Phải làm thế nào để tiếp cận? Chuyện này thật xấu hổ, Tiểu Liên không phải là người có thể bàn bạc được việc lớn, vì vậy mà Huống Linh Ngọc khóc thầm không biết bao nhiêu lần.

Nàng tình nguyện ở quận vương phủ chơi đàn, tưới hoa, trò chuyện với Tiểu Liên thôi. Đương nhiên, thỉnh thoảng nàng cũng tò mò về thế giới bên ngoài, ví dụ như kỹ năng chơi đàn được người đời tán thưởng của Tuyết Chỉ đại gia, nếu được Tuyết Chỉ đại gia chỉ giáo, hẳn là một vinh hạnh.

Thanh Thu rất rảnh, không cần dậy sớm đi chợ sáng, không cần đau đầu suy nghĩ việc ăn uống cho cả một phủ người. Hằng ngày nàng ngủ tới gần trưa, sau đó dậy đợi đầu bếp phủ thế tử mang thực đơn tới, đọc công thức qua các món ăn mà thế tử yêu cầu. Nhưng gần đây Vệ Minh rất bận, không lâu nữa đoàn sứ giả của Bắc Vu sẽ đến kinh thành, hắn theo thánh ý, cùng quan bộ Lễ chuẩn bị việc đàm phán hoà bình giữa hai nước, do đó không thường xuyên dùng cơm ở tân phủ, nàng không muốn rảnh rỗi cũng khó.