Một Mối Tương Tư

Quyển 2 - Chương 6




Bên ngoài tiếng chim hót líu lo, còn cả tiếng nói chuyện của bọn tiểu a hoàn, họ cho rằng đã nói bé hết sức, vậy mà Thanh Thu vẫn nghe thấy rất rõ ràng: “Thế tử nói thế thật ư? Ta thấy Thanh Thu cô nương sau này nhất định sẽ được phong làm phu nhân”.

“Ừm, bao giờ thế tử mới chịu nhìn ta một cái...”

“Đừng có mơ, bao nhiêu tỷ tỷ như thế, khi đến lượt chúng ta, thì cũng tới lúc phải rời phủ rồi.”

Vô cùng ngưỡng mộ và nuối tiếc, như thể thật sự có chuyện thế tử sẽ lần lượt sủng ái từng người vậy. Thanh Thu không dám mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, nàng dù mệt dù thiếu ngủ tới đâu cũng ngủ đủ rồi.

Nàng không dám mở mắt, vì sợ vừa mở mắt ra lại nhìn thấy người mà mình chẳng thể đối diện, sau đêm qua, tất cả đều đã khác, trái tim nàng, thân thể nàng, từ nay về sau đều đã khác.

Đột nhiên, hàng lông mi run rẩy, rơi xuống những giọt ngọc trắng muốt, lặng lẽ ngấm vào trong chiếc gối vuông bọc gấm.

Chuyện mà nàng sợ, cuối cùng cũng xảy ra. Bị người ta dị nghị nàng có thể coi như không nghe thấy, thực tế nàng cũng không hay nghe thấy, cuộc sống thế này qua được ngày nào hay ngày ấy.

Nếu nàng muốn đường đường chính chính ở bên thế tử, thì phải đối mặt với phu thê quận vương, đặc biệt là quận vương phi, người luôn có khúc mắc với nàng. Thời gian đầu vì muốn ngăn nàng tiếp cận quận vương, giờ lại phải tiếp nhận nàng làm... con dâu? Bà ta sẽ coi nàng như kẻ đê tiện như cỏ rác, chà đạp nàng, biết nàng không muốn làm thiếp, bà ta dùng chuyện này để khiến nàng phải buồn, phải khóc.

Thanh Thu cũng chẳng còn nhớ đã từng dõng dạc nói với thế tử rằng mình không muốn làm thiếp vào ngày nào nữa. Lúc ấy nàng vẫn còn mong hắn tôn trọng nàng một chút, sẽ bất đắc dĩ mà tha cho nàng. Thanh danh và danh dự của nàng đã chẳng còn lại bao nhiêu, ít nhất nàng vẫn còn giữ được phòng tuyến cuối cùng, trong sạch hay không trong sạch mình nàng biết. Không ngờ chỉ trong một đêm, tất cả đều đã thay đổi.

Không biết từ bao giờ, lại là Hồng Ngọc đích thân vào hầu hạ Thanh Thu, chuẩn bị nước sạch, quần áo mới, rửa mặt chải đầu cho nàng. Thanh Thu nhếch miệng, xem ra phủ quận vương đã biết từ lâu rồi, nàng khẽ nhắm mắt lại, lòng càng thêm hỗn loạn. Hồng Ngọc làm xong phận sự của mình, không rời đi ngay, lẳng lặng đứng đợi nàng lấy lại tinh thần, rồi mới nói: “Thanh Thu cô nương, vương phi cho người tới dặn khi nào cô nương dậy thì đến phủ quận vương một chuyến”.

Thanh Thu từ khi ra khỏi giường chẳng nói chẳng rằng, nàng ngẩn ngơ nhìn cách ăn vận của mình trong gương, cách trang điểm mới, phấn phủ khá dày. Cách trang điểm kỹ càng thế này, có một ưu điểm đó là có thể giấu được những vệt nước mắt.

Tại sao lại khóc? Nàng không biết, có lẽ là vì đã làm chuyện ấy trong lúc hồ đồ nửa tỉnh nửa mê, nên không cam tâm, còn cả sự hoảng hốt đối với tương lai mù mịt sắp tới.

Thấy không, vừa mới dậy, còn chưa gặp mặt thế tử, người giày vò nàng suốt đêm qua, đã phải đối phó với lời truyền gọi của quận vương phi. Quận vương phi cuối cùng cũng quyết định không vờ vịt xem nhẹ chuyện này nữa rồi sao? Lòng nàng chua xót, từ lâu đã mong quận vương phi gọi nàng đến, mắng mỏ nàng một hồi rồi đuổi nàng đi, ai ngờ ngày này đến quá muộn, lại là sau đêm qua. Lúc này tâm sự ngổn ngang, Thanh Thu chỉ muốn đóng cửa trong phòng chẳng gặp ai, nhưng không thể không nghe lệnh, nàng đành gắng gượng ra khỏi phủ với cơ thể vẫn còn đau nhức.

Một chiếc kiệu nhỏ đợi nàng ở cửa ngách, theo quy định của phủ quận vương thì thế này là khá ưu đãi nàng rồi. Chắc đây là cách quận vương phi tỏ thái độ của mình, một kiểu thừa nhận, nghe nói nữ tử một khi về làm thiếp chỉ có thể đi cửa ngách vào phủ, dâng trà cho mọi người, cả đời này không có địa vị gì cả, không tự do, về sau cho dù có sinh được con trai, cũng chẳng được quyền nuôi dưỡng.

Nhị phu nhân chẳng phải như thế sao, hằng ngày nhìn thì ra ra vào vào như một phu nhân, trong phủ cũng đường hoàng hống hách, nhưng khi ra ngoài không được đi cửa lớn. Nếu không phải vì quận vương phi không thích nàng ta, dẫn đến cũng không thích Vệ Vi tiểu thư, thì e rằng đến gặp mặt con gái mình, nhị phu nhân cũng chẳng được tự do như thế.

Nàng vịn vào chiếc kiệu đứng bên cạnh nó hồi lâu, khóc không được cười cũng chẳng xong, có nên đi hay không? Đến để nghe người ta sắp đặt?

Không, mấy năm nay chẳng ai quan tâm hỏi han nàng, nên tính cách cũng hoang dã đi không ít, có sự quật cường không chấp nhận số mệnh, lãng phí tháng năm cho tới tận bây giờ, Thanh Thu cũng chẳng ngại phải tiếp tục sống cô độc tới già.

Hồng Ngọc đỡ tay nàng lên kiệu, khi thả rèm kiệu xuống có nói một câu, “Nghe người tới truyền lệnh nói, thế tử từ sáng sớm đã đến phủ quận vương gặp quận vương và quận vương phi. Hình như còn có cả tranh chấp, nhưng cũng đừng lo lắng quá”.

Chẳng mấy khi Hồng Ngọc nói ra những lời an ủi người ta như vậy, trông bộ dạng của nàng giống lo lắng ư? Thanh Thu thoáng nở một nụ cười ngẩn ngơ, nàng còn vốn tưởng người ở phủ thế tử truyền tin tức về, không ngờ lại là đích thân thế tử đi. Vệ Minh đến đó sẽ nói những gì? Tranh chấp, là vì việc nhập phòng hay là danh phận của thiếp mà tranh chấp?

Thật làm khó cho thế tử quá, làm khó cho hắn vì mới sáng ra đã chạy đi tranh chấp cho nàng một danh phận mà nàng thấy thật sỉ nhục khi phải nhận. Không phải nàng muốn tự coi thường mình, không dám nghĩ đến việc thế tử lấy về làm thiếp, mà chuyện tốt đó, chẳng đến lượt nàng. Còn về chuyện trong lúc động tình mà nàng nghe được tối qua, chắc là hắn nói cho xong vậy thôi.

Vệ Minh sáng sớm đã đến phủ quận vương thông báo cho cha mẹ mình biết không lâu nữa hắn sẽ lấy Thanh Thu về, phu thê Hiền Bình quận vương vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là quận vương phi. Trước kia bà có ý để con trai cưới Linh Ngọc, khi ấy hắn nói đang bận việc đàm phán giữa hai nước, thân mang trọng trách nên không thể phân tâm, muốn để lui lại một thời gian hẵng nói, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?

Bà vẫn luôn chú ý đến Thanh Thu, nên lập tức nói: “Không được, không được, cô ta thân phận thấp kém, sao xứng với quận vương phủ.”

Quận vương phi giận quá thành hồ đồ rồi, từ nhỏ con trai bà đã có chính kiến, không chuyện nào Vệ Minh muốn làm mà không được. Nếu hắn cố chấp muốn lấy Thanh Thu, còn bà cứ chống lại, chỉ e rằng hắn sẽ làm thật, đành đổi giọng hòa hoãn: “Ý ta là, thân phận đó của cô ta không xứng với con”.

Quận vương ngồi bên cạnh nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây là một đầu bếp trước kia ở phủ của ông, cười hì hì nói: “Ta và con trai giống nhau, thích người có tài nghệ”.

Lời nói vô cùng đắc ý, quận vương phi tức tới mức không thốt nên lời. Thanh Thu kia chẳng qua chỉ biết nấu vài món ăn, tướng mạo cũng chẳng phải quá xinh đẹp đoan trang gì, làm sao đủ bản lĩnh mê muội khiến Vệ Minh sáng sớm đã phải chạy đến đây, nói muốn lấy cô ta làm thiếp. Nếu để con trai bà lấy một nữ tử như vậy, không khiến toàn thành Việt Đô này cười chê mới lạ.

Hai cha con nhìn nhau cười, quận vương phi dịu giọng: “Vương gia, Minh nhi sau này sẽ kế thừa tước vị, hôn sự của nó sao có thể tùy tiện quyết định như thế. Nếu chỉ là nạp phòng cho Thanh Thu hoặc cưới cô ta về làm thiếp đương nhiên thiếp không có ý kiến gì, chỉ có điều mấy hôm trước chuyện Khang tướng quân có tới tìm, ông quên rồi sao?”.

Quận vương thấy cũng phải, liền vỗ vai con trai, nói: “Con muốn con bé đó thì nạp phòng cho nó ở cạnh mình, việc này dễ mà. Đợi vài ngày nữa sau khi hôn sự quyết định xong, muốn lấy vợ nạp thiếp đều do con, thỏa sức tận hưởng mọi phúc phận của con người cũng được”.

Vệ Minh thầm chau mày, nhưng bề ngoài vẫn rất điềm đạm hỏi: “Hôn sự của con, sao con không biết?”.

“Có điều là Uy Vũ tướng quân mấy hôm trước có tới thăm phủ ta, nhắc đến việc mình có một cô con gái, mới qua tuổi bích ngọc[2], rất hợp với con, có ý muốn kết thông gia với nhà ta. Ha, nghe ông ta nói, chúng ta mới biết con gái của Khang tướng quân đã từng gặp con một lần, coi là có duyên.”

[2] Tuổi bích ngọc: Tuổi cập kê.

Vệ Minh nghe nói họ Khang, cũng nhớ tới chuyện gặp phải ở miếu Quan Đế, liền kể lại sự việc ngày hôm đấy một lượt: “Lúc ấy đâu chỉ có mình Khang tiểu thư, nếu thế cũng coi là duyên phận, thì chẳng phải con có duyên với từng người trong bọn họ sao”.

Quận vương phi cười vui vẻ, “Đương nhiên là duyên phận rồi, gia thế các cô gái ấy đều không tệ, dù con thích cô nào cũng được, vương phủ chúng ta cao quý vinh hiển, họ chẳng ước được gả vào nhà chúng ta ấy chứ. Mẹ biết, con không thích Linh Ngọc, là tại mẹ đã sắp xếp không thỏa đáng, con cứ tự ý chọn một cô trong số đó. Thế này đi, mẹ cho người mang tranh của những nữ tử ở độ tuổi phù hợp trong thành tới cho con, chắc chắn sẽ có người con vừa ý”.

Giọng Vệ Minh đanh lại nhắc nhở bà, “Mẫu thân, hôm nay con đến chính là vì việc này, không phiền mẫu thân phải bận lòng, chỉ một mình Thanh Thu là đủ rồi”.

Đối với Vệ Minh mà nói, việc lấy vợ từ xưa tới nay, vẫn là việc của riêng hắn, chỉ có người hắn muốn lấy, chứ không có người khiến hắn phải lấy. Cũng giống như thời niên thiếu khi Vệ Minh bỏ nhà đi tới biên ải xa xôi vậy, tất cả mọi chuyện đều do mình hắn định đoạt.

Có điều dục tốc bất đạt, cha mẹ không đồng ý cũng trong dự liệu của hắn, hôm nay chỉ là thông báo, bên phía Thanh Thu còn phải an ủi. Chuyện trong cung hôm qua cũng chưa giải quyết xong, dồn lại sang hôm nay, hắn chỉ mong có thể sớm về phủ.

Thanh Thu ngồi kiệu nhỏ đi thẳng một mạch không nghỉ tới phủ quận vương, quận vương phi gặp nàng ở Tú An đường.

Lâu ngày không gặp, quận vương phi vẫn rất phong thái, váy vóc thêu chỉ vàng vô cùng quý phái, ngọc bội đeo đầy người, cộng thêm khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, trông bà vẫn xuân sắc như ngày nàng rời đi.

Trong phòng một đám đầy tớ đứng quanh đợi hầu, không ai dám thở mạnh, lão quản gia quỳ giữa phòng, chẳng biết vì chuyện gì mà bị mắng mỏ. Thanh Thu thở dài quỳ xuống bên cạnh, làm thế này chắc là để cho nàng thấy đây?

Quận vương phi khẽ giơ tay lên, đại a hoàn đứng bên cạnh lập tức bưng chén trà thơm vừa pha đến. Bà chầm chậm nhấp một ngụm, rồi gọi Thanh Thu đứng dậy, tiện thể cũng miễn cho lão quản gia khỏi quỳ. Lúc này gọi nàng đến là muốn nàng nhìn rõ thân phận của mình, cho nàng làm thiếp thất cũng đã quá tốt rồi. Một nữ tử lỡ thì như thế, có người muốn lấy là mừng lắm rồi, đừng mơ mộng vọng tưởng gì cả, tưởng nhất thời được sủng ái mà đòi những thứ không nên đòi.

Những lúc thế này quận vương đương nhiên không có mặt, ông hẹn mấy bằng hữu đi săn. Vừa mới đầu đông, động vật chim muông thứ nào nấp được thì nấp, chạy được thì chạy rồi. Săn thú? Có mà săn sắc thì còn nghe được.

Quận vương phi không suy nghĩ đến chuyện này nữa, liếc mắt nhìn Thanh Thu, nhìn nàng chằm chằm đánh giá một hồi, cách trang điểm này cũng coi như phù hợp. Bà nghĩ đến xuất thân trước kia của nàng cũng không tệ, suy nghĩ cân nhắc một lúc mới mở miệng: “Hôm nay thân thể không tiện, ngồi đi”.

Nhìn nàng thân thể không tiện, nhưng cũng không cần chỉ ra trước mặt mọi người chứ? Thanh Thu nhìn chiếc ghế đặt sau mình, đáp một tiếng, “Vâng, vương phi”.

Nàng chầm chậm ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân bất an, căn phòng này khiến người ta bị áp lực, nàng cụp mắt, đến lão quản gia cũng không dám nhìn thêm cái nào.

Quận vương phi định nói gì đó, nhìn đám người hầu trước mặt, đành tạm thời cho họ lui ra, chỉ giữ lại một mình Thanh Thu trong phòng.

Thanh Thu bình tĩnh đối mặt với quận vương phi, lão quản gia lúc chuẩn bị lui ra có nhìn nàng một cái, có lo lắng, có thương xót. Nàng có thể đoán được ông đang nghĩ gì, nhưng đây là việc riêng của nàng, mọi chuyện nàng phải tự gánh chịu.

“Ta nghe nói tối qua thế tử qua đêm ở phòng ngươi?” Quận vương phi cũng không nghĩ là chỉ sau một đêm, con trai bà bị chập dây thần kinh nào rồi, sao cứ nhất quyết đòi lấy cô ta.

Đây rõ ràng là cố tình hỏi, Thanh Thu có chút khó chịu, đầu cúi càng thấp hơn.

Quận vương phi uống trà rồi lại từ từ lên tiếng: “Người đừng nghĩ nhiều, con trai ta từ trước tới nay là người trọng tình, không dễ dàng nạp phòng, mãi mới thấy nó để mắt đến ngươi, đương nhiên ta phải hỏi chứ. Từ nhỏ nó đã sống trong nhung lụa, mấy năm trước đột nhiên muốn ra biên ải tòng quân, ở đó khổ sở sao bì được với kinh thành, không ngờ lại lập công, là mẫu thân như ta, đương nhiên vui mừng còn không kịp”.

Thanh Thu ngồi nghe bà nhàn nhã kể lại những chuyện thú vị của Vệ Minh khi còn niên thiếu, trong lòng có chút buồn cười, quận vương phi không giống như những phu nhân làm bộ làm tịch, nói những chuyện này chẳng qua là để nàng biết, con trai là của bà, không ai có thể trái ý bà.

“Ta vẫn luôn mong phòng nó có thêm người để chăm sóc, mấy tiểu nha đầu kia căn bản chẳng hiểu chuyện. Ngươi không giống chúng, Thanh Thu, ta hiểu rõ về ngươi, giờ Vệ Minh đã có ngươi chăm sóc, ta rất yên tâm.”

Bà một tiếng lại nhắc người trong phòng, hai tiếng lại nhắc nạp phòng, Thanh Thu chỉ cúi đầu im lặng. Quả nhiên, vấn đề của nàng căn bản chẳng là gì, người ta chỉ coi nàng là phận “người trong phòng” của hắn mà thôi.

“Ta nghe nói trước kia gia đình ngươi cũng khá giả, là a hoàn hầu hạ bên cạnh thế tử thật quá ấm ức cho ngươi.”

Quận vương phi thoáng trầm ngâm giống như nuối tiếc, nói tiếp: “Nhưng Vệ Minh vẫn chưa lấy vợ, cho dù nó muốn đối xử tử tế với ngươi, thì cũng phải đợi nó thành thân rồi ngươi mới có thể xuất giá. Ngươi cũng biết quy định trong phủ quận vương là thế, ngươi ở trong phủ này làm việc cũng không phải một ngày hai ngày, quy định đạo lý gì ta không cần phải nói nữa. Mấy hôm tới ta sẽ hỏi vương gia, nhận lời với Vệ Minh, cân nhắc cho ngươi danh phận trắc phu nhân. Sau này khi nó đã chính thức thành thân, nạp ngươi làm thiếp, rồi đến khi nó kế thừa tước vị, ngươi tìm cho Vệ Minh một người nữa, sẽ lập làm trắc phu nhân”

Ban tước vị thật to quá nhỉ, Thanh Thu ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy quận vương phi đang nheo mắt đợi nàng trả lời, nàng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Ý của vương phi nô tỳ hiểu, chỉ là Thanh Thu không muốn làm thiếp”.

“Ngươi phải nghĩ cho kỹ, đừng học nhị phu nhân kia, kẻo khiến người ta chê cười.”

Nhị phu nhân lén sai Lục Châu đi lôi kéo Thanh Thu, quận vương phi biết rõ nhưng không thèm nói gì. Trước kia để nàng ta vào phủ đã không sợ trở thành phu nhân rồi tác oai tác quái, nếu không tại sao đến tận giờ nàng ta vẫn chỉ là nhị phu nhân, mà không được làm trắc phu nhân, đều là do thủ đoạn của quận vương phi. Bà muốn nàng ta cả đời này không nở mày nở mặt được, danh phận chưa có được nên ám ảnh cho tới tận bây giờ, trở thành nỗi đau trong lòng nhị phu nhân, nên nàng ta rất hận quận vương phi.

“Xin vương phi yên tâm, cho dù là nạp phòng hay sau này lập trắc phu nhân, nô tỳ cũng không nhận.”

Quận vương phi thoáng giận, bà đã ra tay bố thí mà Thanh Thu còn chống lại, nên lạnh lùng hừ một tiếng, “Nói xem, thế nào ngươi mới chịu nhận?”.

Thanh Thu vẻ mặt đầy lạnh lùng, đáp: “Hồi nô tỳ còn làm đầu bếp trong phủ, cũng có người tới cầu thân với nô tỳ, nhưng hễ là người muốn cưới nô tỳ về làm thiếp đều bị đuổi đi cả, Thanh Thu không màng điều gì, chỉ không muốn chung phu quân với người khác mà thôi”.

Những lời này quả có chút đại nghịch bất đạo, đắc tội cả với quận vương phi, bà giận tới mức suýt thì ném vỡ chén trà: “Sao, có phải ngươi cho rằng bây giờ Vệ Minh sủng ái ngươi, nên vọng tưởng nó sẽ lấy mình về làm chính thê? Không phải ngươi đã quá coi trọng mình đấy chứ, phải biết thân biết phận, những kẻ ấy sao có thể so sánh với con trai ta?”.

Thân phận của nàng, ha, phải, thân phận của nàng thấp kém, vì vậy vị hôn phu đã chết rồi sống lại của nàng mới muốn nàng đi theo y với danh nghĩa là vợ của người khác, tới Bắc Vu đã có Tuyết Chỉ làm phu nhân của y. Giờ đến thế tử sau khi chiếm đoạt nàng xong, nàng cũng phải đợi hắn lấy vợ rồi mới có thể vào cửa làm lẽ. Thật tốt, danh phận đó địa vị đó, mai mối cưới hỏi đàng hoàng, đầu bạc răng long đều là của người khác, không có phần của nàng.

Từng lời từng lời của quận vương phi đều khiến Thanh Thu tổn thương, làm cho nàng không thể ngồi yên liền đứng thẳng dậy đáp: “Vương phi sai rồi, cho dù là chính thê, Thanh Thu cũng không cần. Khi ấy nô tỳ đến phủ thế tử là vương phi cho phép, Thanh Thu cũng đã hỏi thế tử bao giờ có thể cho mình đi. Bây giờ rất đúng lúc, cũng may nô tỳ còn chưa bán thân cho quý phủ, chỉ cần một câu của vương phi là được”.

“Được!” Quận vương phi vừa nói xong từ “được”, đột nhiên lại nghĩ ra không thỏa đáng, lúc này nếu đuổi nàng đi, e rằng Vệ Minh sẽ trở mặt hận mình, bà lập tức cười nhạt nói: “Khoan, lúc này ta để ngươi đi, Minh nhi chắc chắn không nghe, Thanh Thu, ngươi muốn gây chuyện chia rẽ để Minh nhi coi ta là kẻ ác, thủ đoạn hay lắm, dã tâm lắm!”.

Quận vương phi càng nghĩ càng thấy đúng, chính thế, có thể mê hoặc con trai bà tới mức mất lý trí thì thủ đoạn nhất định phải cao siêu. Thật không nhận ra, nữ tử tên Thanh Thu này dã tâm cũng chẳng kém nhị phu nhân là bao. Lúc này đuổi đi không được, giữ lại cũng chẳng xong, về phía con trai, bà cũng phải nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ vô lý này của nó, trong phủ cũng không thể để tin tức truyền ra.

Nghĩ đến đây ngực bà đau nhói, sớm biết có ngày hôm nay thì bà đã định việc hôn sự cho Minh nhi rồi. Có thể đuổi Thanh Thu đi là tốt nhất, ai bảo cô ta không biết tốt xấu, cho cô ta làm trắc phu nhân còn từ chối.

Thanh Thu cảm thấy mình nói gì cũng sai cả, nàng đành bất lực đáp: “Vương phi yên tâm, nô tỳ hiểu ý của bà, lúc nào đi nô tỳ tự có tính toán, quyết không li gián tình cảm mẹ con của vương phi và thế tử, khi cần, mong vương phi giúp đỡ”.

“Được, ngươi phải nhớ những gì hôm nay đã nói, nếu để ta biết ngươi về tố khổ với Vệ Minh, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!” Quận vương phi nghĩ ngợi một lát rồi lại dặn, “Hai tùy tùng bên ngoài là đi theo ngươi tới? Hôm nay về phải nói thế nào với Minh nhi ngươi nên nghĩ cho kỹ”.

“Về phần thế tử, nô tỳ sẽ không nói gì cả, mong vương phi tha cho lão quản gia, chuyện của Thanh Thu không liên quan tới họ.” Nàng vẫn còn nhớ, bóng lão quản gia quỳ khi nàng bước vào, cả đời hầu hạ trong phủ quận vương, vất vả công lao thôi chẳng nói, ít nhất thì gần đây quận vương và quận vương phi đã miễn cho ông phải quỳ, nàng không thể để ông vì mình mà liên lụy.

Nói bao nhiêu lâu như vậy, đúng là phí lời, quận vương phi gạt phắt ý định ban đầu sai người mang vòng ngọc châu báu đồ nữ trang ban tặng cho nàng, nhắm mắt xua tay bảo nàng đi.