Một Tấc Thời Gian

Chương 7: Có anh quan tâm




Editor: Linqq

Trường An chậm rãi ăn cơm xong, trong lúc đó vẫn đang suy nghĩ có nên mua một phần cháo cho người nào đó không.

Như thế có quá thân mật hay không... Nhưng cơm cũng đã đưa cho anh thì cháo cũng không tính là gì...

... Được rồi, anh đói bụng chắc chắn sẽ tự mua đồ ăn.

Thế là Trường An cơm nước xong xuôi liền qua đoàn làm phim nhìn một chút, thấy không có việc gì thì yên tâm thoải mái lái xe về nhà gõ chữ.

***

Một cuộc phẫu thuật kéo dài hơn năm giờ, còn thành công cứu được người.

Chử Trì Tô đi ra từ phòng phẫu thuật, từ thể xác tới tinh thần đều không dễ chịu, lại thêm giữa trưa dường như không ăn cái gì, mệt mỏi đến mức ngay cả lời cũng không muốn nói, nhưng vẫn cố gắng qua phòng bệnh đang quay phim để tìm Trường An, kết quả biết được giữa trưa cô đã về rồi!

Bác sĩ Chử nghiến răng nghiến lợi: Cái đồ không có lương tâm này!

Trước mắt có chút chóng mặt, Chử Trì Tô nhờ người đi mua cháo hộ mình, ngồi trên ghế sofa ăn xong mới xem như khá hơn một chút, nhìn thấy đã sắp tới giờ thì liền thu dọn rồi tan việc.

Hôm nay anh vô cùng mệt mỏi, hai ca phẫu thuật lớn liên tiếp, hôm qua bệnh dạ dày lại tái phát, bây giờ dường như đã có khuynh hướng phát sốt.

Chử Trì Tô xoa lông mày, nghĩ đến cô gái nào đó không chút do dự "vứt bỏ" anh, vừa bực mình vừa buồn cười, lại cũng không thể so đo với cô.

Cười khổ lắc đầu, đến nhà để xe lấy xe về nhà.

Sau khi về nhà tắm nước nóng xong, sờ lên trán, thật sự rất nóng, tìm hộp thuốc, lấy thuốc rồi uống nước nóng, sau đó liền đi ngủ thật sớm.

Không ngờ vừa mới ngủ trong chốc lát liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ban đầu Chử Trì Tô vốn không muốn nhận, nhưng lại sợ là bệnh viện có bệnh nhân cần anh cấp cứu, cho nên liền xoay đầu cầm điện thoại lên.

Miễn cưỡng mở mắt nhìn tên hiển thị trên điện thoại - không khỏi nhíu mày: Lại là cô gái nào đó đã rời đi từ sớm.

Coi như cô còn có lương tâm.

Trong nháy mắt đầu giống như tỉnh táo hơn chút, miệng chứa ý cười nhấn nút nghe: "Alo?"

Bên kia tĩnh lặng, sau đó mới truyền đến âm thanh quen thuộc: "Alo? Chử Trì Tô?"

"Là tôi." Chử Trì Tô một tay vừa cầm điện thoại một tay vừa nâng gối đầu lên, tựa ở đầu giường nghe cô nói chuyện.

"Cái đó... Tôi nghe nói anh bị bệnh... Đã đỡ hơn chút nào chưa?" Cô vừa mới bị gọi tới để sửa lại kịch bản, ban đầu muốn đến xem anh đã ăn cơm chưa, kết quả lúc đến văn phòng của anh thì chỉ nhìn thấy trợ lý đang thu dọn bàn ghế, hỏi một chút mới biết được thân thể bác sĩ Chử có chút không thoải mái, làm phẫu thuật xong liền trở về nhà, lúc này cô mới nóng vội gọi điện thoại cho anh.

Bây giờ nghe thấy giọng nói của anh, khàn khàn không nghe ra gì, hoàn toàn không còn trong suốt như cũ nữa, đoán chừng là phát sốt rồi. Trường An lo lắng, hận không thể lập tức chạy tới ở bên cạnh anh.

Cô là quan tâm đến anh.

Chử Trì Tô nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp - đã rất lâu rồi không có người nào quan tâm đến anh. Cho dù là hỏi thăm một câu cũng rất ít.

Gia đình của anh rất đặc biệt, đặc biệt đến mức từ nhỏ đến lớn anh đều không cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của cha và mẹ. Những người đó được vô số người ca tụng là có tình cảm vĩ đại, còn anh thì một chút cũng không được hưởng qua. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng được cha mẹ ruột ân cần hỏi han một câu.

Lúc nhỏ khi thấy anh đi chơi với bạn thì mẹ luôn thao thao phàn nàn với anh, còn cha thì cực kỳ nghiêm khắc mắng chửi anh, trong lòng của anh không biết có bao nhiêu thèm khát - cha mẹ của anh, kể cả nói nhiều hơn một câu với anh họ không nguyện ý.

Về sau, dần dần anh liền thản nhiên. Thói quen luôn rất đáng sợ.

Trên thế giới này, người có cùng huyết thống với anh còn chưa quan tâm anh, cho tới bây giờ Chử Trì Tô đều không nghĩ rằng sẽ có một ngày, có người lại lo lắng hỏi anh "Đã đỡ hơn chút nào chưa". Rõ ràng trước đó thân thể vì phát sốt mà rét run lên, lúc này lại cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều rất ấm áp.

Thật tốt.

Cuối cùng trên thế giới này cũng có một người có thể quan tâm anh sống có khỏe hay không.

Giọng nói không tự giác liền dịu dàng hơn rất nhiều: "Không có việc gì, cũng chỉ phát sốt mà thôi, vừa mới uống thuốc rồi, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều."

"Vậy anh ăn gì chưa?" Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại vẫn rất lo lắng.

Chử Trì Tô vừa định nói đã ăn để cô không cần lo lắng, nhưng đầu vừa nghĩ, lời ra khỏi miệng lại là: "Vẫn chưa, hiện tại tôi bị bệnh cũng không thể tự nấu được... Chắc phải chờ hết sốt."

Như vậy sao được chứ! Giữa trưa anh chưa ăn được bao nhiêu, lại đứng lâu như vậy, không ăn thì thân thể làm sao mà chịu đựng được!

Lời nói chưa kịp trải qua suy nghĩ đã mở miệng: "Vậy tôi tới nấu cho anh!"

Người kia càng không chút do dự: "Được, chung cư Quốc Đống, khu chín phòng số hai tầng mười bốn, làm phiền cô rồi."

Sau đó không để cho cô đổi ý, dường như là trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Trường An nhìn điện thoại bị cúp máy, có chút mê man: Có phải cô lại bị người ta tính kế hay không...

Lúc này điện thoại di động vang lên một tiếng, một tin nhắn tới.

Là người nào đó gửi đến, địa chỉ nhà của anh, đoán chừng là sợ lúc nãy Trường An không nghe rõ hoặc không nhớ kỹ.

Trường An: "..."

Được rồi, cô có thể xác định rồi.

Nhưng vẫn không chút do dự mà vội vàng đi tới nhà anh, cho dù như thế thế nào, anh vẫn là bị bệnh, anh ở nhà phát sốt một mình không nói, lại còn không có ai nấu cơm cho anh... Đáng thương biết bao...

Lái xe từ bệnh viện đến nhà của anh chưa đến mười phút đồng hồ, nhưng xét thấy tiểu khu này thực sự quá lớn, Trường An vòng vo ở bên trong rất lâu mới tìm được tòa nhà anh ở, bác bảo vệ cũng bắt đầu nhìn về phía cô.

Chẳng qua đoán chừng là dáng dấp của Trường An quá lương thiện, bảo vệ nhìn cô nhiều lần cũng không đi tới.

Chờ đến lúc Trường An thật vất vả mới tìm được chỗ ở của anh, cả người đều toát mồ hôi, đi thang máy lên tầng 14, phát hiện đây là tầng riêng biệt, chỉ cần trực tiếp ấn chuông cửa.

Ấn hai tiếng liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra.

Trường An ngẩng đầu nhìn người trước mắt: Mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám giản dị, bởi vì phát sốt, cho nên trên khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, cả người đều có chút suy yếu.

Nhưng vẫn là diện mạo sáng rực nhìn cô cười.

Trường An bị anh cười đến mềm lòng, nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Không mời tôi vào nhà sao?"

Chử Trì Tô nghe vậy ý cười càng rõ hơn, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng: "Hoan nghênh."

Sau đó bỏ một tay chống lên cạnh cửa xuống, nghiêng người để cô đi vào.

"Nhà bếp ở bên trái, làm phiền cô rồi... Tôi hơi đau đầu, muốn ngủ trước một lúc." Chử Trì Tô nói sau lưng cô.

Thực ra anh đã sớm không chịu nổi, nhưng sợ chính mình ngủ quá sâu, lúc cô tới nhấn chuông thì không nghe được, cho nên vẫn cố gắng không ngủ. Hiện tại cũng không chịu nổi nữa.

Trường An vội vàng gật đầu: "Anh đi ngủ trước đi, tôi làm xong sẽ gọi anh."

Chử Trì Tô miễn cưỡng cười với cô, xoa huyệt thái dương đi về phòng ngủ.

Trường An thấy anh đi vào phòng ngủ mới quay người đi về phía phòng bếp.

Một người đàn ông, nhưng đồ đạc gia vị trong nhà bếp lại rất ngay ngắn. Chẳng qua phần lớn đều chưa được mở, đoán chừng bình thường cũng rất ít xuống bếp. Cũng đúng, anh bận bịu như vậy, đâu có giống cô, có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu các món ăn ngon.

Trường An tìm trong tủ bát: Cũng may còn có gạo, có thể nấu cháo cho anh.

Lại tìm được mấy quả trứng gà ở trong tủ lạnh, vừa vặn thích hợp cho bệnh nhân ăn.

Thế là Trường An cầm chén múc gạo, bắt đầu vất vả nấu cơm cho người nào đó.

Nửa tiếng sau.

Cháo đã nấu xong, canh trứng gà cũng làm xong, Trường An rửa qua tay, tới phòng ngủ gọi người nào đó dậy ăn cơm.

Đứng trước cửa phòng ngủ, Trường An yên lặng nghĩ: Đây chính là phòng ngủ của người đàn ông độc thân... Cũng là lần đầu tiên cô bước vào...

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong rất tối, đoán chừng là kéo rèm kín mít, một chút ánh sáng cũng không xuyên qua được.

Trường An đi đến bên giường, đẩy người đang ngủ say: "Chử Trì Tô..."

Không có phản ứng, Trường An lại gọi hai tiếng nữa, đang muốn đưa tay đẩy một chút, đột nhiên lại bị người ta tóm lấy cổ tay.

"Trường An..."

Trường An giật mình trong lòng.

Được đăng tải duy nhất trên wattpad. Nếu thích hãy vote và để lại bình luận nhé!