Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 117: Tôi Mắng Người Cho Nên Không Mắng Câu






Nước mắt Thẩm Hoa Linh cứ từng giọt rồi từng giọt rơi xuống.
Mộ Yên Lê lau nước mắt cho cô ấy: "Đừng khóc nữa, cậu để Trương Linh Đan nhìn thấy không phải là vừa đúng như mong muốn của cô ta à.

Cậu cứ phô bày ra cho tớ, tất cả đều là bà đây không cần đàn ông, cô khoe khoang với bà đây làm cái quái gì chứ! Cậu càng bị cô ta ảnh hưởng thì cô ta lại càng đắc ý, nói không chừng ngày nào đó còn có thể tới tìm cậu.

Ngày mai cậu cứ tìm một người đàn ông cho Lâm Hà Vinh xem xem, để cậu ta hối hận đến chết! Cái tên đần độn này, tìm cái thứ ghê tởm đó mà còn ức hiếp lên trên đầu chúng ta.

Lần sau cô ta có đến cậu cứ đánh mắng một trận, cậu nhân nhượng cô ta làm gì chứ! Nếu Lâm Hà Vinh thật sự đến tìm cậu, cậu nói với tớ một tiếng, chúng ta cùng nhau xử lý cậu ta!"
Thẩm Hoa Linh hai mắt đẫm lệ ngẩng mặt lên:"Nhưng tớ không muốn tìm người đàn ông khác!"
Một câu nói khiến Mộ Yến Linh nghẹn cả họng, suýt chút nữa không hít thở nổi, cuối cùng cô chỉ vào đầu Thầm Hoa Linh rồi nói: "Cậu thế này đúng là! Lâm Hà Vinh đã ngược đãi cậu vô số lần, cậu còn chờ đợi cậu ta như mối tình đầu."
Thẩm Hoa Linh vừa lau nước mắt vừa cười: "Thật ra tớ cực kỳ sợ người phụ nữ đó không phải thật lòng yêu Lâm Hà Vinh! Lâm Hà Vinh thích cô ta như thế, nếu như cuối cùng phát hiện cô ta đang đùa giỡn cậu ấy, Lâm Hà Vinh nhất định sẽ rất đau lòng!"

Mộ Yến Lê nói: "Đó cũng là đáng đời cậu ta! Ai bảo cậu ta không có mắt, không thích một người đẹp như cậu mà lại khăng khăng thích người phụ nữ như thế chứ, đau lòng cũng là do cậu ta mắt mù tự mình rước lấy thôi!"
Thẩm Hoa Linh dần dần ngừng khóc: "Có phải bây giờ tớ rất xấu không?"
Mộ Yến Lê lườm cô ấy, vừa lau nước mắt cho cô ấy vừa làm bộ ghét bỏ nói: "Ừm, xấu chết đi được! Vì một người đàn ông mà cậu đến mức đó luôn hả? Nhanh đi rửa mặt rồi trang điểm lại, đừng để người khác nhìn, cậu sẽ mất mặt đấy!"Thẩm Hoa Linh gật đầu, cô ấy cũng không để ý đến giọng điệu ghét bỏ của Mộ Yến Lệ mà cúi đầu xuống rửa mặt.
Mộ Yến Lê dựa vào tường nhìn cô ấy, biểu cảm rất tùy tiện, ánh mắt lại tính toán: "Tớ cảm thấy là vì cậu luôn ở bên cạnh Lâm Hà Vinh nên cậu ta mới không nghĩ đến vấn đề này.

Thế này đi, từ bây giờ trở đi, cậu đừng để ý đến Lâm Hà Vinh nữa.

Tớ nói không để ý chính là ngay cả một ánh mắt cũng đừng nhìn cậu ta, nếu cậu ta hỏi cậu thì cậu cứ nói sợ bạn gái cậu ta hiểu nhầm, cũng đừng nói cái gì khác cả mà cứ để cậu ta tự minh đoán đi.

Nếu cậu ta cứ dồn ép hỏi cậu, cậu liền nói bạn gái cậu ta đến tìm câu, bảo chúng ta cách xa cậu ta một chút.

Cô ta biết giả bộ, cậu thì không biết hả? Không cần nói nhiều quá, mấy chuyện khác cứ để cậu ta tự suy nghĩ đi.

Tớ không tin Lâm Hà Vinh thấy cậu bị bắt nạt mà còn thờ ơ.

Tình cảm mấy năm của cậu và Lâm Hà Vinh chẳng lẽ còn không bằng người phụ nữ ở bên cạnh cậu ta mấy ngày?" hầm Hoa Linh bĩu môi: "Cậu thế này là muốn tớ giả bộ làm một cô gái ngây thơ ngốc nghếch à?"
Mộ Yến Lệ đáp: "Mục đích đạt được rồi, giả bộ cái gì cũng không quan trọng.

Nếu Lâm Hà Vinh để ý đến chuyện tại sao cậu không vui, hoặc là nghi ngờ cậu tại sao lại trốn tránh cậu ta, điều đó chứng minh cậu ta cótình cảm với cậu.

Nếu như cậu ta không có chút phản ứng gì với những chuyện đó thì cậu cũng từ bỏ đi thôi, cậu ta thật sự không có tình cảm với cậu!"
Nghe thấy Mộ Yến Lệ nói vậy, tia sáng trong mắt Thẩm Hoa Linh dần dần dập tắt.

"Hình như tớ không phù hợp đi theo con đường này, hơn nữa lúc này cậu ấy còn đang yêu đương thắm thiết với Trương Linh Đan, làm sao có thể nghĩ đến tớ chứ" "Không thử thì làm sao biết được, nếu như cậu ta chỉ là không nhạy bén trong chuyện tình cảm với cậu thì sao? Đến khi đó chờ cậu ta rơi vào tay cậu rồi, cậu muốn xử lý cậu ta thế nào thì cứ làm thế ấy.


Nhưng trong khoảng thời gian này cậu nhất định phải chịu đựng, cứ coi cậu ta thành người lạ đi."
Thẩm Hoa Linh gật đầu: "Được."
Mộ Yến Lê lại nói tiếp: "Không có chuyện gì thì đi tìm mấy người đàn ông chất lượng tốt phát triển tình cảm đi, càng có thể kích thích cậu ta đó! Nhưng đừng giống người đàn ông trong quán bar lần trước nha, kiểu người đó chẳng những không thể kích thích Lâm Hà Vinh mà còn kéo phẩm cách của cậu xuống nữa đấy!"
Thẩm Hoa Linh hít sâu một hơi: "Được, tớ biết rồi,trông tớ như thế nào? Còn có thể nhìn ra gì không?" "Vẫn ổn, chỉ có mắt còn hơi đỏ một chút."
Mộ Yến Lê nói xong rồi lại dặm cho cô ấy chút phấn: "Như thế này tốt hơn nhiều rồi, đi thôi.

Cứ chậm chạp không ra ngoài, người ta lại đoán cậu đang khóc đấy." "Biết rồi biết rồi mà!" "Mất mặt!" "Dù sao thì bọn họ cũng không phát hiện, cậu cứ nói tớ uống nhiều rồi."
Mộ Yến Lệ liếc cô ấy: "Người ta căn bản sẽ không hỏi được không hả? Ngoại trừ tỏ ra, bọn có có lẽ cũng không biết cậu đã ra ngoài bao lâu."
Thẩm Hoa Linh bị nói cũng không còn cáu kỉnh nữa.
Cùng Mộ Yến Lê quay trở lại bàn tiệc, Lâm Hà Vinh nhìn sắc mặt Thẩm Hoa Linh, nhịn không được mà trêu chọc: “Nôn đến mức mặt đều tại mét rồi, cô như thế này là nôn hết cả mật ra ngoài rồi hả?"
Thẩm Hoa Linh theo bản năng định oán trách anh ta một câu, nhưng trong giây lát nhớ tới lời Mộ Yến Lê đã nói thì lập tức thản nhiên rũ mắt xuống, không hềphản để ý đến anh ta.
Lâm Hà Vinh nhìn cô ấy, không hiểu sao mà cảm thấy hơi kỳ lạ: "Này? Cô hôm nay làm sao thế? Đột nhiên không còn mắng người nữa, tôi thật sự thấy không quen đầu!"
Anh ta nói xong thì túm lấy tay áo Thẩm Hoa Linh: "Tôi đang nói chuyện với cô đây!"
Thẩm Hoa Linh ngoảnh lại nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi mắng người, cho nên tôi không mắng cậu!"
Lâm Hà Vĩnh lặng lẽ bổ sung thêm nửa câu sau, bởi vì cậu không phải người!
Sau khi hiểu rõ, lông mày anh ta cũng nhíu lại: "Cô uống nhầm thuốc rồi hả?"
Thẩm Hoa Linh quay đầu lại, không tiếp tục để ý đến anh ta nữa.
Trương Linh Đan thấy Lâm Hà Vinh túm chặt Thẩm Hoa Linh không buông, vôi vàng len lén kéo anh ta: "Anh nói chuyện cần thận đi, chị Hoa Linh là con gái đó!"
Lâm Hà Vinh cũng không biết vì sao lại nóng này: "Cô ấy có thể nói chuyện giống như em thì anh có thể không nói năng cần thận với cô ấy à, em xem cô ấy nóigì kìa?"
Hô hấp của Thẩm Hoa Linh nghẹn lại, trái tim trở nên rối loạn tựa như có người đâm cô một dao rồi còn xoáy tròn một vòng, đau đến mức khiến cô không thể thờ được.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hoa Linh mới từ từ bĩnh tĩnh lại, nghiêng người nói với Mộ Yên Lê: "Yến Lê, tớ muốn đi về trước."
Mộ Yến Lê gật đầu: "Được, tớ tiến cậu." "Không cần đầu, vẫn đang có khách ở đây, cậu cứ bận việc của cậu đi.


Tớ về trước đây."
Thẩm Hoa Linh ấn cô ấy ngồi lại ghế, đứng dậy chào hỏi mấy người trên bàn tiệc ngoại trừ Trương Linh Đan và Lâm Hà Vinh, sau đó cầm theo túi xách xoay người rời đi.
Đôi mắt Lâm Hà Vinh nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô càng đi càng xa, một hơi nghẹn lại trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Cô ấy lại còn cáu kỉnh đấy, không phải anh ta thấy cô ấy lâu như thế còn không quay lại nên muốn hỏi thăm cô ấy thế nào sao?
Nhìn xem thái độ này của cô ấy là sao chứ? Trương Linh Đan tiến sát lại kéo cánh tay Lâm HàVĩnh, không hề nói gì mà chỉ giương đôi mắt cong cong mìm cười nhìn anh ta.
Lâm Hà Vinh cảm thấy những tức giận ứ đọng trong lồng ngực mình trong nháy mắt liền tiêu tan đi rất nhiều.
Dứt khoát không nghĩ đến Thẩm Hoa Linh nữa.
Mặc dù Mộ Yên Lê không nói gì nhưng lại thu toàn bộ động tác và ánh mắt của Trương Linh Đan vào trong mắt.

Mỗi lần Lâm Hà Vinh lóe lên chút suy nghĩ về Hoa Linh, cô ta liền lập tức tiến sát lại, hoặc là kéo lấy cánh tay, hoặc là ánh mắt lưu luyến si mê nhìn cậu ấy là có thể lập tức kéo tâm tư Lâm Hà Vinh lại.
Là một cô nàng giả vờ ngây thơ vô tội cấp bậc cao nha!
Vậy lúc cô nhìn thấy cô ta lộ ra ánh mắt ghét bỏ khi ở Studio, có thể cũng là thật.
Có lẽ điều mà Thầm Hoa Linh lo lắng thật sự có khả năng xảy ra, cô ta cũng không phải là toàn tâm toàn ý yêu thương Lâm Hà Vinh, hoặc là nói cô ta không cam lòng yêu đương với Lâm Hà Vinh, cô ta có dã tâm lớn hơn thế
Trong nháy mắt, tâm tư muốn giảng giải của cô đối với Lâm Hà Vinh cũng không còn nữa, cô cứ chờ đợi Lâm Hà Vinh tự mình chuốc lấy đau khổi Chờngười phụ nữ này đùa giỡn Lâm Hà Vinh xoay như chong chóng, khiến cho cậu ấy đau khổ đến tột cùng.
Khỏe môi cô nhếch lên, không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Đến lúc đó cô đánh cậu ấy một trận trước, mắng cậu ấy không có mắt nhìn người, để cậu ấy khiến Hoa Linh đau lòng, rồi để Hoa Linh đi tìm một người bạn trai, cứ cho cậu ấy một mình sống cô độc đến cuối đời đi!
Nghĩ đến liền cảm thấy thích thú rồi!.