Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 80: Khiêu Khích






Ngày này là ngày giỗ của mẹ Mộ Yến Lê.
Mộ Yến Lệ đã dậy từ rất sớm, cô mặc quần áo màu đen cho mình và con, trước ngực còn cài một bó hoa hoa màu trắng.

Vừa mặc quần áo xong thì cô nhận được điện thoại của Sở Minh Hoàng.

“Yến Lê, hôm nay là ngày giỗ của cô.

Em đợi anh một lát nhé, anh sẽ qua đón em.

Mộ Yến Lệ trả lời: "Được."
Mười phút sau khi cô xuống lầu, cô đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở ven đường, bên cạnh chiếc xe có một người đàn ông đang đứng.

Anh ấy mặc một thân đồ đen và mang một cặp kính gọng vàng, vóc dáng rất cao, toát lên vẻ lịch lãm.

Đó là anh họ Sở Minh Hoàng của CÔ.
Mộ Yến Lê bước tới chào hỏi: “Anh họ!"

Mộ Gia Hạo cũng gọi: “Cậu!"
Sở Minh Hoàng mỉm cười nhìn về phía hai mẹ con họ “Gia Hạo trở nên đẹp trai như vậy à!
Mộ Gia Hạo cũng mỉm cười lộ ra hàm răng nhỏ và nói: "Cậu, cậu cũng không thay đổi gì cả, cậu vẫn đẹp trai như mọi khi l
Sở Minh Hoàng đưa tay ra và xoa đầu tháng bé: “Thằng nhóc thổi này, càng ngày càng biết ăn nói rồi!”
Sau đó, mấy người lên xe và chiếc xe chậm rãi khởi động, bốn mươi phút sau thì dừng lại ở nghĩa trang sau núi.

Khi đặt chân đến nơi này, trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng nặng nề.
Trong tay của Mộ Yến Lê ôm một bó hoa cúc, trong tay của Sở Minh Hoàng xách hoa quả, họ cùng đi đến trước ngôi mộ của Sở Thanh Mai.
Trước bia mộ, dường như âm thanh, nụ cười và bóng hình Sở Thanh Mai vẫn đều ở đó.

Nhưng có thể thấy đã rất lâu không có người lăm sóc, những bông hoa được bày trí ở phía trên đều rơi vãi tứ tung, lá rụng khắp nơi, trên bia mộ phủ đầy bụi.
Mũi của Mộ Yến Lê chua xót một cách khó hiểu, nước mắt cô lập tức trào ra ở hốc mắt: "Mẹ, con đến thăm mẹ rồi.”
Sau đó, cô quỳ xuống trước bia mộ.
Mộ Gia Hạo và Sở Minh Hoàng cũng đều ngồi xổm xuống phụ giúp sửa sang lại, thay hoa tươi và hoa quả tươi.

Mộ Yến Lệ dùng khăn tay lau sạch bia mộ của Sở
Thanh Mai và nghẹn ngào nói: “Mẹ, ở bên đó mẹ sống tốt không? Mẹ có lạnh không?" “Con về nước rồi, bây giờ rất tốt, con có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Mẹ, mẹ xem đi, đây là cháu ngoại của mẹ Mộ Gia Hạo"
Mộ Yến Lệ vừa nói vừa kéo Mộ Gia Hạo lại: “Gia Hạo, đây là bà ngoại, cúi đầu lạy bà ngoại đi con." Mộ Gia Hạo ngoan ngoãn quỳ xuống trước bia mộ và cúi đầu lạy mấy cái.

"Bà ngoại, cháu biết bà rồi, mẹ cháu luôn lấy hình của bà xem và khóc.

Mỗi năm đến ngày này mẹ cháu đều không vui, đều không ăn cơm, mẹ cháu còn mua rất nhiều cây nến vì mẹ nói rằng bà rất sợ bóng tối.

Bà ngoại, ở trên trời bà phải vui vẻ nhé, như vậy thì mẹ cháu mới có thể vui vẻ được!”
Sở Minh Hoàng cũng quỳ xuống: “Cô, cô cứ yên tâm nhé.

Con sẽ chăm sóc cho Yến Lệ, cô không cần lo lắng đâu.” “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con muốn ôm mẹ!”
Mộ Yến Lệ đưa tay ra ôm lấy bia mộ và khóc lóc kể lể: “Mẹ luôn nói rằng con gái không cần phải biết hết mọi thứ, nhưng mẹ không nói rằng mẹ sẽ rời xa con.

Bây giờ con không biết cái gì hết, con chăm sóc bản thân mình cũng không xong.


Gia Hạo luôn chế con vì toàn mua đồ ăn bên ngoài cho thằng bé, còn nói rằng con nấu cơm rất khó ăn, con không biết phải làm sao.”
Sắc mặt của Mộ Gia Hạo sững sở, sau đó cậu bé hướng về phía bia mộ và cúi đầu lạy mấy cái: “Bà ngoại, cháu không có nha.

Cháu không có chê mẹ, mẹ của cháu là người mẹ tuyệt vời nhất.

Bà cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!”
Trong bầu không khí trang nghiêm này, suýt chút nữa thì Sở Minh Hoàng không nhịn được cười, hai mẹ con này! Có đôi khi làm mẹ lại ngây thơ non nớt như một đứa nhỏ, còn đứa con lại trưởng thành giống như một người lớn vậy.
Cách đó không xa cũng có một lễ bái, một đại gia đình động người, chồng con và một số người có thể là họ hàng, tất cả đều quỳ xuống trước bia mộ.
Đặc biệt là người chồng khóc rất thảm thương, người đó ôm bia mộ mà nhớ nhung kể lể.
Trong hoàn cảnh này, Mộ Yến Lệ càng cảm thấy đau lòng.

Cô cảm thấy chẳng đáng thay mẹ mình, tại sao mẹ lại ở cùng với người cha đó của cô chứ? Chồng của bà ấy chắc cũng không thờ cúng bà tử tế? Vì để duy trì sự hòa thuận của gia đình họ, mà đã bỏ mặc người vợ trước là bà ấy.
Khi cô đang suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên, Mộ Yến Lệ cầm lấy điện thoại xem, đó là cuộc gọi đến của Mộ Ngọc Tú.
Cô bình tĩnh ấn nút nghe, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Giọng nói đắc ý Mộ Ngọc Tú truyền tới: “Có phải chị đang đi tảo mộ cho người mẹ đã khuất của mình không? Có phải chị vẫn đang thắc mắc tại sao chúng tôi không đi, đúng không? Mong muốn đó thật khó thực hiện, muốn chúng tôi đi tảo mộ cho bà ấy, chị nghĩ bà ấy là ai?”
Giọng nói của Mộ Yến Lệ cực lạnh lùng: “Cô muốn nói cái gì?”
Mộ Ngọc Tú cười ha ha thật to: “Chị nghe cho rõ này...!Mộ Yến Lệ nghe thấy trong điện thoại truyền đến ca khúc “Hôm nay là một ngày tốt”, còn có tiếng người rất huyện náo.

“Nghe thấy rồi chưa? Hôm nay là ngày tốt lành để tôi và anh Húc Tuấn mà chị yêu nhất tổ chức kỷ niệm bảy năm ngày cưới, ai mà có thời gian đến nơi xui xẻo đó.

Tôi định mời chị đến tham dự, nhưng có lẽ chị cũng không có tâm trạng để đến đâu, vậy thì chị hãy cùng với mẹ của chị ở lại nghĩa địa đó đi nhé!”
Cả người Mộ Yến Lệ đều run lên vì tức giận, nhưng giọng nói của cô lại bình tĩnh đến không ngờ: “Mộ Ngọc Tủ, cô muốn chết?"
Mộ Ngọc Tú cười chế nhạo: "Là chị tự tìm cái chết đấy, chị không để tôi sống tốt, vậy tôi có thể để chị sống tốt sao? Chẳng phải chị có bản lĩnh lắm sao? Có bản lĩnh thì chị hãy yêu cầu cha đi tảo mộ cho mẹ của chị đi! Tôi cũng không ngại nói với chị, bao nhiêu năm qua ông ấy cũng chưa từng đi tảo mộ.

Trong lòng cha thì tôi và mẹ tôi mới là người quan trọng với ông ấy, còn chị thì cũng nên giống với mẹ chị đi, cùng nhau xuống địa ngục!”
Nói xong, cô ta liền cúp máy ngang.
Mộ Yến Lệ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, trên khuôn mặt cũng không có một dấu hiệu tức giận nào.

Ủng hộ team chúng mình bằng các*h theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Nhưng trong nháy mắt, Mộ Gia Hạo có thể nhận ra rằng bây giờ mẹ của cậu bé đang rất tức giận.
Mộ Yến Lệ lấy điện thoại di động ra và bẩm số điện thoại mà trong bảy năm qua cô đã không gọi.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng mới kết nối được với đầu dây bên kia, vừa mới kết nối, Mộ Yến Lệ liền hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ mười năm mẹ mất, cha quên rồi sao?"
Giọng nói của Mộ Bang Lâm có chút chột dạ: “Cha biết, nhưng hôm nay là kỉ niệm bảy năm ngày cưới của em gái con và Húc Tuấn, cha không thể không có mặt
Giọng nói của Mộ Yến Lệ như bình thường: "Bao nhiêu năm qua như thế, cha đã từng đến thăm mẹ chưa?"
Mộ Bang Lâm nói: “Yến Lệ, chỉ cần thờ cúng trong lòng là được rồi, trong tim cha luôn có một vị trí dành cho mẹ con." “Vì vậy vào ngày giỗ của mẹ, với tư cách là một người chồng, nhưng ông lại tham dự vào buổi giải trí kiểu lớn sao?" “Đây cũng là không có cách nào mà?” “Mộ Ngọc Tú và Trần Húc Tuấn không phải kết hôn vào tháng mười hai à? Vậy tại sao lại tổ chức kỷ niệm ngày cưới vào tháng mười một?” “Gần đẩy công ty nhà họ Trần xảy ra một số vấn đề, hai đứa nó tổ chức buổi tiệc này chẳng qua là muốn ổn định cục diện, thông qua phương thức như vậy để kết giao thêm một số đối tác hợp tác." “Ở khách sạn nào vậy?” “Yến Lệ, con đừng so đo với em gái con, năm đó nếu như không nhờ em gái con thì công ty Mộ Thị cũng không có ngày hôm nay “Ở khách sạn nào?” Mộ Yến Lệ giống như người máy lặp lại câu nói này lần nữa.

“Khách sạn Hồng Liên.

Yến Lệ, đến ngày mai cha sẽ đi thăm mẹ của con!”
Mộ Yến Lệ vẫn không có biểu cảm gì, cô lạnh lùng nói: “Nếu như bây giờ tôi muốn ông đến đây thì sao?” Mộ Bang Lâm bất lực nói: “Con đừng làm loạn nữa, được không?” Mộ Yến Lệ cười khẩy: “Loạn? Tôi còn chưa bắt đầu đâu đấy!”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Cô quỳ xuống trước bia mộ mẹ mình lần nữa, cô cúi lạy mấy cái thật thành kính, bình thản nói: “Mẹ, mẹ đợi con! Con sẽ trả thù cho mẹ, con sẽ không để mẹ bị uất ức như vậy đâu!”
Nói xong, cô liền quay người và đi xuống chân núi.

Khi thấy cô như vậy, Sở Minh Hoàng cũng có chút lo sợ, anh ấy cất tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Yến Lệ nói: “Không có chuyện gì đâu.

Anh họ, anh về đi
Làm sao Sở Minh Hoàng có thể quay về, họ cách nhau rất gần, anh ấy cũng nghe được bảy tám phần nội dung của cuộc điện thoại.

“Em đừng đối đầu với họ, em vừa mới trở về nước, nền tảng còn chưa ổn định.

Khi em đến đó, tất cả đều là đám người của họ, cho dù em có trói họ đến nơi này thì trong lòng họ cũng không có nơi này.

Cùng lắm họ chỉ làm ra vẻ bề ngoài mà thôi chẳng có ích lợi gì, cũng không đủ làm phiền cô, chuyện này em cứ cho qua đi!”
Mộ Yến Lệ quay đầu đối diện Sở Minh Hoàng: “Từ khi nào anh cảm thấy em dễ nói chuyện như vậy?"
Nói xong, cô liền mang kính râm vào, dẫn Mộ Giao Hạo lên một chiếc xe taxi và nghênh ngang rời đi..