Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 272: chưa bao giờ mắt mặt như ngày hôm nay.




“Đúng vậy! Đây thực sự là tâm huyết cả đời của ông ây.” Lục Hạo Thành nhìn cha của mình, giọng điệu vô cùng châm biếm.

Lục Dật Kha nhìn vào đôi mắt mỉa mai của con trai mình, đáy lòng càng buồn hơn.

Cha con đấu nhau, đây là chuyện mà cuộc đời này của ông không bao giờ muốn đối mặt.

“Hạo Thành, mọi chuyện vẫn chưa lớn, nơi này là do ta và mẹ con cùng nhau thành lập nên……

“Ông đừng nhắc đến mẹ tôi!” Lục Hạo Thành bỗng dưng như một con sư tử lộ ra tiếng gầm, ánh mắt đen như bị cơn bão nuốt chửng, muốn phun ra sự tức giận, có thể đốt cháy tát cả các sinh vật sống thành tro bụi.

Lam Hân đứng bên cạnh anh, bị sự tức giận của anh làm cho giật mình.

Không chỉ cô, mà những người khác có mặt ở đó, cũng ngây ra tại chỗ.

Lam Hân chưa bao giờ thấy Lục Hạo Thành đáng sợ như vậy, sự hận thù mạnh mẽ đó, thậm chí như thấm vào xương tủy của anh.

“Hạo Thành, ta…… ” Lục Dật Kha không ngờ rằng, nhắc đến mẹ anh, anh lại có phản ứng lớn như vậy.

Lục Hạo Thành cười nhạt nhìn ông, đáy mắt tối tăm, cái lạnh như lan rộng khắp mọi nơi.

“Ông có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi, vì người phụ nữ này, ông khiến cho mẹ tôi mất tích, ông khiến cho bà ấy sống cuộc sống lang thang một mình, tôi với tư cách là một đứa con trai, ngay cả mẹ của mình tôi cũng không biết ở đâu, tôi không muốn nghe chữ mẹ từ trong miệng của ông.”thần sắc của Lục Hạo Thành đau khổ rồi cười nhạt, nỗi đau cực lớn ép xuống dưới đáy lòng.

Sự lạnh lùng phát ra từ trong ánh mắt của anh giống như một lưỡi dao, tất cả những người có mặt tại hiện trường, sâu thẳm trong nội tâm phát ra một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.

Đặc biệt là Tần Ninh Trân, toàn bộ cơ thể bà khó kiểm soát mà run rấy.

Lục Dật Kha xấu hổ cúi đầu, hóa ra ông ngay cả tư cách nhắc đến Mộ Thanh cũng không có.

Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hoành đều lo lắng nhìn Lục Hạo Thành.

Lam Hân cũng lo lắng nhìn anh, mẹ anh mát tích không rõ tung tích sao?

Mẹ của anh ấy đã đi đâu rồi?

“Hahidc?: Ẳ: ” Lục Hạo Thành bất ngờ mỉm cười buồn bã: “Hôm nay ngược lại ông đã nhắc nhở tôi,mấy người đã nợ mẹ tôi , tôi chắc chắn sẽ đòi lại từng chút một.”

Tần Ninh Trân không nhẫn nhịn được mà lùi lại mấy bước, tên súc sinh này, quả thật là quá đáng sợ rồi!

Bọn họ trước đây cũng đã tranh cãi, nhưng bà chưa bao giờ thấy đáng sợ như ngày hôm nay.

Lục Hạo Thành bất ngờ tiến đến trước vài bước, đến trước mặt Tần Ninh Trân, ánh mắt tràn đầy ác ý, “Tần Ninh Trân, bà muốn tôi tha cho bà một lần cũng được, nhưng tôi tha cho bà lần này, lần sau bà chết sẽ càng thảm hơn.

Bà yên tâm, mỗi một chuyện bà làm với tôi, tôi đều nhớ rõ trong tâm trí, đến lúc đó, tôi sẽ trả hết cho bà.

Chuyện ngày hôm nay, tôi có thể không truy cứu, nếu sản phẩm của công ty chúng tôi, lên thị trường ở công ty mấy người, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Lục Dật Kha gật đầu nói: “Hạo Thành, con yên tâm đi, cha đảm bảo với con, những thiết kế này sẽ không xuất hiện trong công ty bọn ta đâu.”

“Tốt nhất là như vậy?” Lục Hạo Thành cười lạnh lùng.

Nếu như xuất hiện ở công ty của bọn họ, thì anh sẽ không ngại hủy tâm huyết cả đời của ông đâu.

Lục Hạo Thành quay người, nhìn Lam Hân và nói: “Chúng ta đi thôi!”

Lam Hân gật gật đầu, đối với kết quả như vậy, cô không hài lòng thì có thể làm được gì chứ?

Đây là công ty của cha Lục Hạo Thành.

Bọn họ không thể ra tòa vì chuyện này được.

Có thể chặn sản phẩm mới ra mắt, thì cô đã rất hài lòng rồi, ít nhất là không làm đảo loạn kế hoạch tiếp theo của mình.

Tuy nhiên, thủ đoạn tàn nhẫn của Lục phu nhân này, đặc biệt khiến cô ghét bỏ.

Một dòng người, lần lượt rời đi.

Mà Lục Dật Kha bước lên trước một bước, giơ tay lên, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt của Tần Ninh Trân.

an: ” bỗng nhiên bị một cái tát giáng xuống, khiến Tần Ninh Trân ngơ ngác nhìn ông.

Những năm gần đây ông chưa bao giờ đánh bà ta.

Lục Ân Tư và Lục Hạo Khải cũng nhìn cha mình một cách ngơ ngác.

Còn Ôn Như Ngọc, nhanh chóng đưa các nhân viên khác rời đi.

“Chồng… anh!” Đôi môi của Tần Ninh Trân động đậy, nhưng không thể nói ra những lời sau đó.

Lục Dật Kha lúc này, khuôn mặt tăm tối đến đáng sợ, khiến những lời còn lại của bà không thể thốt lên lời.

“Cha5::.. 7 “Con im miệng!” cặp mắt của Lục Dật Kha đỏ ửng nhìn Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Khải tức giận cúi đầu, khóe môi bỗng giật nhẹ, không dám phát ra âm thanh.

Bây giờ Lục Dật Kha mới từ từ thu hồi ánh mắt lại, sự tức giận dồn lên trên người của Tần Ninh Trân.

“Lục Dật Kha tôi làm kinh doanh cả đời, chưa bao giờ mắt mặt như ngày hôm nay, thương trường như chiến trường, một chút sai lầm, có thể khiến cho mọi thứ đồ sông đồ biển.

Nếu như không phải Lục Hạo Thành nể tình cha con, phó mặc cho mấy người truyền sản phẩm mới ra ngoài sau đó lôi bằng chứng ra, thì mấy người có nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?”

Lục Dật Kha giận dữ nói.

Ánh mắt của Tần Ninh Trân sợ hãi vội chớp chớp mắt, là vợ chồng đã nhiều năm, bà ta chưa bao giờ thấy ông nỗi giận như vậy cả.

Bà ta cũng nóng nảy, bực bội:” Tôi làm như vậy cũng là vì nghĩ cho công ty, công ty của Lục Hạo Thành đã phát triển sản phẩm mới của mùa sau rồi, còn công ty của chúng ta thì chẳng có chút động tĩnh nào cả.

Có thể có được thiết kế một lần trong mắt của Lục Hạo Thành, đó đã là điều bất thường rồi, có sẵn thiết kế tại sao lại phí sức cơ chứ.

Ở trong giới này, nếu như có những chuyện như vậy xảy ra, thì nắm bắt cơ hội sẽ giành được chiến thăng.

Chỉ là hôm nay tôi không may mắn, nhưng tại sao công ty của Lục Hạo Thành lại biết chuyện này cơ chứ?

Lễ nào có kẻ phản bội trong công ty của chúng ta sao?”

Trong đầu của Tần Ninh Trân lần lượt nhớ lại khuôn mặt của từng trong công ty, bất kỳ người nào cũng đáng đề bà nghỉ ngờ.

Lục Dật Kha bỗng chốc bị giận dữ khiến cho lùi lại vài bước, huyết áp của ông tăng lên, chỉ cảm thấy một mảng tối tăm trước mặt ông.

Ông loạng choạng vài bước, dưới sự dìu đỡ của Lục Tư Ân, mới miễn cưỡng đứng vững được.

“cha! Cha đừng giận, chuyện đã xảy ra rồi, với lại bây giờ đã được giải quyết rồi, cha tuyệt đối đừng giận mà hại sức khỏe đó?” Lục Tư Ân lo lắng nhìn cha mình.

Lục Dật Kha nhắm nghiền mắt lại để xoa dịu cảm xúc của mình.

Tần Ninh Trân cũng có chút lo lắng nhìn Lục Dật Kha, ông tuyệt đối đừng có bị ngột thở đó!

Giấy thừa kế vẫn chưa viết đó?

Tất cả mọi thứ của tập đoàn Lục Trân này phải thuộc về tiểu Khải.

đáng đề bà nghỉ ngờ.

Lục Dật Kha bỗng chốc bị giận dữ khiến cho lùi lại vài bước, huyết áp của ông tăng lên, chỉ cảm thấy một mảng tối tăm trước mặt ông.

Ông loạng choạng vài bước, dưới sự dìu đỡ của Lục Tư Ân, mới miễn cưỡng đứng vững được.

“cha! Cha đừng giận, chuyện đã xảy ra rồi, với lại bây giờ đã được giải quyết rồi, cha tuyệt đối đừng giận mà hại sức khỏe đó?” Lục Tư Ân lo lắng nhìn cha mình.

Lục Dật Kha nhắm nghiền mắt lại để xoa dịu cảm xúc của mình.

Tần Ninh Trân cũng có chút lo lắng nhìn Lục Dật Kha, ông tuyệt đối đừng có bị ngột thở đó!

Giấy thừa kế vẫn chưa viết đó?

Tất cả mọi thứ của tập đoàn Lục Trân này phải thuộc về tiểu Khải.