Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 340: Anh thổ lộ với tôi làm gì ?




Lam Lam, mau đồng ý đi, cửa này mở ra, anh sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa, hiện tại không khí vừa đúng lúc.

Không có bầu không khí nào phù hợp hơn bây giờ.

“Ea an TOI. 292% “Lục Hạo Thành, nhìn anh chân thành như vậy, tôi đồng ý với anh một lần vậy. Nhưng phải nói trước, sau đêm này, ngày mai, ngày kia, sau khi trở về, chúng ta lại là bạn bè, cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới.” Lam Hân đột nhiên ngắt lời anh.

Trên thực tế, cô ấy cũng muốn trải nghiệm cảm giác yêu Boss lớn là như thế nào.

“Thật sự, Lam Lam, em đồng ý sao?” Lục Hạo Thành chớp mắt, không thể tin được lời mình vừa nghe.

Lam Hân liếc xéo: “Lục Hạo Thành, tuổi anh còn trẻ tôi còn phải lặp lại lần thứ hai sao?”

“Được được” Lục Hạo Thành vội gật đầu, cho dù trong lòng vô cùng kích động, vẻ mặt vẫn phải tỏ ra bình thường.

cửa thang máy mở ra, Lục Hạo Thành nắm tay Lam Hân ra ngoài.

Trong đại sảnh tầng một, người người ra vào, ánh đèn pha lê rực rỡ, chiếu vào hai người Kim Đồng Ngọc Nữ, khiến những người đi ngang qua phải quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Lục Hạo Thành cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, trong lòng hưng phần như mặt biển gợn sóng.

Nhưng anh vẫn phải bình tĩnh nắm tay cô bước ra ngoài.

Anh đã tìm được một nhà hàng ngay tại bờ biển, ăn tối xong anh cùng Lam Lam đi dạo.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc anh từng hỏi cô.

“Lam Lam, sau khi lớn lên rồi thì em muốn đi chơi ở đâu?”

” Anh Hạo Thành, em sẽ đi bờ biển, muốn đi cùng anh, mỗi lần đều là các anh trai đưa em đi, Anh Hạo Thành chưa dẫn em đi bao giờ.”

“Lam Lam, đợi em lớn hơn một chút, anh sẽ dẫn em đi.”

Lam Lam thời điểm đó, đối với anh, với mỗi chuyện anh hứa đều rất mong đợi.

Nhưng trước khi họ lớn lên, anh đã đánh mắt cô.

Lam Hân thử trải nghiệm cảm giác yêu đương, đột nhiên phát hiện thử một lần cũng không khó khăn lắm.

Trời xanh mây trắng và cảnh hoàng hôn quyến rũ khiến lòng người sảng khoái hơn rất nhiều.

Lam Hân nhìn qua Lục Hạo Thành, lại phát hiện khóe môi anh nở một nụ cười thật sâu, đôi mắt đen cũng lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có.

n2 HA: 9 Ni ” Lam Hân nhịn cười không nồi .

Lục Hạo Thành tò mò “Lam Lam, em cười cái gì?” giọng nói rất êm tai.

“Cảm giác giò anh đã thay đổi thành một người khác thì phải?”

Lam Hân thẳng thắn.

“Nhưng mà, tối hôm qua anh không ngủ được sao?” Nhìn thấy dưới hốc mắt có màu xanh đen mờ nhạt, sắc mặt so với ngày thường cũng hơi tái nhợt, nhưng hơi thở vẫn còn rõ ràng như vậy.

Nét mặt của anh phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ dưới hoàng hôn, độc nhất vô nhị.

Lục Hạo Thành gật đầu, vẻ mặt kiềm chế: “Tối hôm qua tôi lại mơ thấy cô ấy.”

Quả thật, tối hôm qua anh lại mơ thấy cảnh anh đánh mắt Lam Lam.

Chỉ cần mơ đến cảnh này, anh sẽ không bao giờ ngủ lại được, tỉnh đến hừng đông.

Mỗi một đêm như vậy, trái tim anh sẽ ngập tràn những nỗi buồn, cảm giác tội lỗi và hối hận.

Nếu đêm đó anh không chạy ra ngoài, Lam Lam cũng không đuổi theo anh, chuyện này sẽ không thể xảy ra.

“Anh có hay mơ thấy cô ấy không?” Lan Tín cố nén sự tò mò trong lòng.

Lục Hạo Thành nhìn về phía trời chiều phía xa, hơi híp mắt lại, như đang nhớ lại, lại như đang hồi tưởng, thật khó hiểu.

Lam Hân cứ yên lặng nhìn anh như vậy, bóng lưng Lục Hạo Thành thật khiến người ta đau lòng.

Lục Hạo Thành đi một hồi mới thu hồi ánh mắt, dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tò mò.

Khẽ gật đầu: “Có khi một hai lần một tháng, có khi ba bốn lần một tháng, tùy theo tôi nhớ cô ấy đến mức nào!”

TẠ ii ” Lam Hân vừa nghe liền cảm thấy có lỗi.

“Lục Hạo Thành, tôi với anh bây giờ là thế nào? Không phải anh đã phản bội ý định và tình yêu ban đầu của mình sao?”

Lam Hân chỉ cảm thấy đại não nhất thời nóng lên, dưới ánh mắt vừa đáng thương vừa mong đợi của anh, cô không khỏi gật đầu đồng ý.

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Lam Lam, sẽ không, tin tôi!” Ánh mắt kiên định nhìn thấy, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Lam Hân nhíu mày oán trách nói: “Lục Hạo Thành, gọi hai tiếng Lam Lam tình cảm như vậy, chứng tỏ trong lòng anh rất yêu cô Ay Lục Hạo Thành cũng bị sự quan sát của cô làm sửng sốt.

Cô thường có thể nhìn thấy trái tim của mọi người và cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn của người khác.Khó trách cô từ nhỏ đã được bao nhiêu người quý mến.

Cô có sức hấp dẫn đến mức có thể khiến anh khắc ghi trong đời, không thể xóa nhòa.

Những năm gần đây, anh vừa thương nhớ vừa tìm kiếm.

Lục Hạo Thành đột nhiên dừng lại, yên lặng nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng khiến người ta trong nháy mắt không muốn dời đi, sự dịu dàng kia, khiến người ta chỉ muốn làm cho thời gian đứng yên.

“Lam Lam, em, là người con gái duy nhất mà tôi ấp ủ trong tim trong suốt cuộc đời mình, và là người con gái duy nhất tôi thực sự yêu!”

Lam Hân thật sự rung động Màn thổ lộ say mê , giống như trong truyện cổ tích Thời gian như ngừng trôi, giờ phút này trong mắt họ chỉ có nhau.Hai người như ở chìm trong thế giới riêng, không quan tâm tất cả những gì đang diễn ra xung quanh.

Đột nhiên, một đứa trẻ đang cầm quả bóng bay trên tay bất ngờ va vào Lam Hân.

Lam Hân mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô có chút xấu hỗ chớp mắt, lập tức cười cười: “Lục Hạo Thành, sao anh lại nhìn tôi thổ lộ vậy? Lấy tôi ra làm vật thí nghiệm sao?”

Lục Hạo Thành cũng hoàn hồn, “Lam Lam, không có.” Giọng nói vẫn êm tai như cũ.

Anh lại dẫn cô đi về phía trước, giữa biển người nhộn nhịp.Hai người trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp, lòng anh chua xót.

Nơi này cách bãi biển không xa, hai người đi bộ khoảng bốn mươi phút trước khi đến nhà hàng mà Lục Hạo Thành đã đặt trước.

Nhà hàng này rất gần biển, xây dựng bằng gỗ nguyên tắm, lãng mạn và ấm áp Bầu trời chạng vạng càng làm cho nơi này thoải mái và ấm cúng, gió biển mang theo hơi mát nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu Lục Hạo Thành dẫn cô vào nhà hàng, bên trong chỉ có nhân viên phục vụ và không có khách nào khác.

Hai bên bệ cửa sổ, những ngọn nến và ánh đèn lung linh giao nhau làm cho không gian bên trong trở nên đẹp và lãng mạn hơn.

Lam Hân tò mò liếc nhìn chung quanh hỏi: “Lục Hạo Thành, anh bao nguyên chỗ này sao?”

“Đúng” Lục Hạo Thành thản nhiên gật đầu, khi ở bên cô, anh không muốn ai làm phiền họ.

Quản lý nhà hàng thấy bọn họ đến đây, mỉm cười với Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành ra hiệu bọn họ có thể phục vụ đồ ăn .

Vị quản lý liếc nhìn Lam Hân, sau đó quay người phân phó phục vụ mang đồ ăn lên.

Lục Hạo Thành kéo cô đến mặt trước nhà hàng, nơi đây có một ban công nhìn thẳng ra biển.