Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 343: Anh nói, tôi nghe




Không chỉ có chuyện lúc còn bé, còn có chuyện của bảy năm trước.

Dù là chuyện ở lúc nào, đều là lỗi của anh.

Anh có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau khi cô nhắc đến những chuyện bảy năm trước Không , không được, anh không thể mạo hiểm, phải thực hiện từng bước một, nếu không, anh ấy sẽ làm tổn thương Lam Lam một lần nữa cũng đẩy mối quan hệ giữa hai người đến tình thế tuyệt vọng.

Đó không phải là những gì anh muốn thấy, anh không muốn làm bắt cứ điều gì có thể làm tổn thương cô.

“Trả lời rất rõ ràng , nhưng hành động lại không rõ ràng như vậy” Lam Hân châm chọc, cũng có chút nực cười.

“Lục Hạo Thành, tình yêu là cái gì?

Tình yêu trong mắt tôi, chính là cho đối phương hiểu mình, cũng là một thứ dịu dàng khó tả, đúng không?

In sâu và tim, vào tận xương tủy, cho dù không nói một lời, cho dù cách xa ngàn cây só, trái tim vẫn hướng về nhau, không bao giờ rời xa.”

“Lam Lam, em nói đúng, yêu nhau thì không có khoảng cách.

Cách xa nhau muôn sông nghìn núi, cũng không thôi cũng không thể ngăn cản sự quan tâm cùng thương nhớ. Ngay cả biển cả cùng tận thế cũng không thể cản trở được hai trái tim chung một nhịp đập, và hai tâm hồn đồng điệu .” Lục Hạo Thành nhẹ giọng trả lời cô.

TH… ” Lam Hân cười cười, “Lục Hạo Thành, anh nói như vậy cũng đúng , dù sao tình yêu có rất nhiều dạng, mỗi người cần tình yêu cũng không giống nhau.”

“Lam Lam, vậy em muốn kiểu tình yêu như thê nào?” Lục Hạo Thành yên lặng nhìn cô, gió biển thổi bay mái tóc mềm mại, khuôn mặt thanh tú của cô càng thêm sáng ngời, động lòng người.

“Không nghĩ tới!” Lam Hân cũng ngắng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ chân thành.

Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều này Lục Hạo Thành nói: “Vậy bây giờ nghĩ đi”

Lam Hân khẽ lắc đầu, “Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc mình cần người đàn ông như thế nào ” Có lẽ cô sẽ sống và bảo vệ ba đứa nhỏ của mình cả đời “Lam Lam, vì sao không muốn kết hôn, em còn trẻ như vậy mà?” Là vì ba đứa nhỏ sao? Lục Hạo Thành không hỏi được câu này.

Lam Hân bát đắc dĩ cười cười ” Lục Hạo Thành, tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.”

Cô thực sự không biết phải trả lời anh như thế nào.

Cô có ba đứa con, quên đi, chuyện này từ bảy năm trước, quyết định sinh hạ anh em Tiểu Tuần cô đã nghĩ thông suốt rồi.

Lục Hạo Thành thấy cô không muốn nói chuyện này, cũng không tiếp tục hỏi.

Nếu không sẽ ở lại vạch trần nỗi đau của cô.

“Đúng rồi, Lam Lam, tôi có thể hỏi em một vấn đề không?” Lục Hạo Thành đột nhiên nghĩ tới mẹ của Lam Hân: và Dịch Thiên Kỳ.

Hiện tại tâm trạng rất tốt, có lẽ sẽ nói cho anh biết Lam Hân cười nói: “Anh nói đi”

“Mẹ em? Sao em lại có mẹ, giám đốc Dịch nhận em làm con gái nuôi, có thể hiểu được, nhưng sao lại có một người mẹ vây?” Lục Hạo Thành nói xong, căng thẳng chờ cô trả lời.

Lam Hân hơi kinh ngạc: “Lục Hạo Thành, chỉ nhìn phía sau, mà anh biết là tôi ư2”

Lục Hạo Thành cười tự tin : “Lam Lam, em biết không? Tôi sẽ nhận sai mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai em”

Lời này chạm thẳng vào tim Lam Hân, cô hơi giật mình sửng sốt.

Khi Lục Hạo Thành nhìn cô, cô lại khôi phục vẻ mặt bình thường.

Vì sao cô luôn cảm giác những lời nói của Lục Hạo Thành có chút kỳ lạ nhỉ?

Ánh mắt nghiêm túc của anh như muốn nói với cô rằng cô là Lam Lam của anh, ô không biết có phải là ảo giác không nhưng đôi khi cô cảm thấy như vậy.

“Là mẹ tôi đó.Chúng tôi tình cờ gặp nhau bảy năm trước , Bà ấy ở một mình, tôi cũng vậy, sau khi ở chung một hai tháng thì phát hiện chúng tôi rất hợp ý.

Rồi bà nhận tôi là con gái, tôi cũng nhận bà là mẹ và sống với nhau từ đó đến nay.

Mẹ coi tôi như ruột thịt, tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của mẹ từ khi còn nhỏ, nhờ bà mà tôi cảm nhận được tình thân như máu mủ.

Bà là một người rất tốt, chú Dịch và mẹ đã quen biết nhau rất nhiều năm , nhưng hình như mẹ đã từng chịu tổn thương rất nhiều nên không chấp nhận ở bên chú ấy.Nhưng bây giờ không sao cả, mọi người đang có một khoảng thời gian vui vẻ.”

“Vậy còn em” Lục Hạo Thành dừng lại, yên lặng nhìn cô, “Lam Lam, bọn họ đều hạnh phúc , vậy còn em?”

Lam Hân khẽ chớp mắt và nhìn anh khá khó hiểu, tại sao chủ đề này lại quay trở lại với cô.

Cô nói: “Lục Hạo Thành, cha mẹ hạnh phúc, làm con gái cũng rất hạnh phúc “

Lục H40 Thành… ỳ Cô gái ngốc, chuyện tình cảm sao lại chuyển thành thế này chứ.

Thật sự là phải gõ đầu cô, cô mới biết suy nghĩ cho bản thân một chút.

Lục Hạo Thành liếc nhìn xung quanh, chợt thấy một tảng đá trên bãi biển, hình như thường xuyên có người ngồi, bề mặt rất nhẫn.

Chỉ chỉ nói: “Lam Lam, chúng ta vào đó ngồi một lát”

“Được” Lam Hân nhẹ nhàng đáp.

Hai người ngồi xuống, Lục Hạo Thành liền chuyển sang ôm eo cô.

Lam Hân giận dữ nhìn qua: “Lục Hạo Thành, anh đừng có mà được nước lấn tới.”

Lục Hạo Thành cười xấu xa, nhưng ánh mắt lại dịu dàng”Lam Lam, em đã quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao?”

“Nào có thỏa thuận gì chứ? Tôi và anh từng có thỏa thuận gì với nhau sao?” Lam Hân cảm giác như chính mình bị anh dắt mũi.

Cảm giác này rất tệ.

Haizz Lam Hân trong lòng thở dài, đều là thiện lương quá thì gây họa.

Cô mềm lòng khi thấy Lục Hạo Thành đau khổ, mới đồng ý anh.

“Lam Lam, có đó , hai ngày nay chúng ta là người yêu của nhau!” Anh tự tin trả lời cô.

Được rồi, cô nhịn.

“Nhưng không bao gồm những việc hiện tại anh đang làm nha”

Tuy rằng nghĩ có thể nhịn một chút, nhưng vẫn cảm thấy nên nói rõ ràng thì tết hơn.

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, chỉ hai ngày.”

Lam Hân chịu thua, cô dời tầm mắt ra khỏi anh và nhìn về phía biển xa, những ngôi sao sáng lấp lánh động lòng người, thật đẹp. Đã lâu rồi cô không được ngồi xuống và chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao rực rỡ.

Lục Hạo Thành nhìn cô thật sâu, mới chậm rãi mở miệng: “Lam Lam, tôi và em nói chuyện đi.”

Lam Hân gật gù, “Anh nói, tôi đang nghe đây.”

Lục Hạo Thành suy nghĩ một chút, nên bắt đầu từ đâu?

Từ lúc Lam Lam sinh ra?

Không phải, lần đầu tiên anh nhìn thấy Lam Lam là lúc cô đầy tháng .

Sau đó là lúc cô được ba tuổi.

“Lam Lam, vậy tôi kể cho em nghe về lúc cô ấy lên ba đi.”

Lam Hân ngạc nhiên ngắng đầu hỏi : “Lục Hạo Thành, chuyện lúc cô ấy ba tuổi anh đều nhớ rõ sao?”

“Nhớ rõ.” Lục Hạo Thành kiên định.

Lam Hân nháy mắt đã bị rung động “Vậy anh kể đi.”

“Được” Lục Hạo Thành mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo của cô, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn bên cạnh, anh tựa như thấy được hình ảnh cô lúc còn bé.