Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 350: Phải nắm chắc mới phản kích được




Đột nhiên, điện thoại rung lên, Tần Ninh Trăn thấy con trai gọi đến nhanh chóng cầm điện thoại, ổn định cảm xúc, mới nghe điện thoại: “Alo! Tiểu Khải!”

“Mẹ, tin tức trên mạng là sao vậy? Điều này sẽ khiến cỗ phiếu của tập đoàn chúng ta giảm mạnh, hiện tại cha đang nổi điên ở trong văn phòng đó. Mẹ nhất định phải đứng ra giải thích, chuyện gì đang xảy ra?”

Là ai tung tin vậy ?” Lục Hạo Khải lo lắng hỏi một loạt câu hỏi.

Bây giờ công ty đang rối tung vì tin tức này “Mẹ cũng không biết, vốn mẹ để thư ký đăng ảnh Lục Hạo Thành và Lam Hân ảnh chụp lên , khiến Lục Hạo Thành và Lam Hân khốn đốn, sao đột nhiên biến thành như vậy? Mẹ cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra?” Tần Ninh Trăn kích động vừa run rầy.

Rốt cuộc là ai đứng sau lưng chơi bà ta? Bà ta âm thầm hãm hại Lục Hạo Thành nhiều năm như vậy , chưa từng xảy ra chuyện gì, hôm nay sao lại bị lôi ra? Chẳng lẽ thằng sói con đó bắt đầu chống trả lại sao? Đúng vậy, hiện tại nó đã có khả năng phản kích .

“Mẹ, sao lại hồ đồ như vậy? Hiện tại cha đang nổi nóng, hơn nữa mẹ còn chưa trở lại công ty, mẹ không thể đợi thêm chút nữa sao? Mấy ngày trước vừa bị ông ấy giáo huấn , cũng không thể nhịn chút hả?” Lục Hạo Khải nói xong cũng giận dữ cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng bíp, điện thoại di động của Tần Ninh Trăn trượt lên ghế sô pha.

Bà ta âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn bàn trà trước mặt, tựa như bàn trà đẹp đế quý giá đó là Lục Hạo Thành, ôm nỗi hận và ánh mắt phẫn nộ , hận không thể bóp nát bàn trà trước mặt.

“Không, không, mình không thể loạn trận tuyến, nhất định phải tìm ra người âm thầm quấy rối kia” Tần Ninh Trăn đứng dậy, cầm lây điện thoại cùng túi xách, vội vàng xuống lầu.

Lúc này Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đang ăn cơm ở một nhà hàng.

Nhà hàng là một căn nhà bằng kính với không gian xung quanh sáng sủa, rộng rãi.

Lục Hạo Thành dùng điện thoại di động tìm kiếm quán ăn ngon ở gần đó, anh cố ý đưa Lam Hân đến nhà này ăn uống xong, sau đó mới đến động Lô Lô Tầm Mộng.

Mọi thứ liên quan đến Lam Lam, anh đều để ý kỹ.

Đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động trên bàn rung lên, là của Mộc Tử Hoành , khẽ nhíu mày, cậu ta gọi cho mình làm gì? Lam Hân cúi đầu ăn cơm, thấy Lục Hạo Thành không nghe điện thoại, cô chỉ vào di động nói: “Lục Hạo Thành, sao anh không nghe điện thoại vậy? Nếu là đơn hàng hàng trăm vạn, anh sẽ để lỡ đó.”

– Lục Hạo Thành cũng mỉm cười, lúc này mới miễn cưỡng nghe điện thoại.

Hôm nay, anh không muốn trả lời bất kỳ cuộc điện thoại nào, anh chỉ muốn cùng cô vui vẻ chơi.

“Alo”” Giọng nói lạnh lùng mang theo tia sát ý.

Mộc Tử Hoành ở đầu dây vừa nghe nháy mắt bị dọa nuốt một ngụm nước miếng, vai cũng rụt lại.

“Nói ” Lục Hạo Thành gầm nhẹ .

Mộc Tử Hoành đã lấy lại bình tĩnh, rồng lên với Lục Hạo Thành: “Lục Hạo Thành, làm gì mà tức giận như vậy? Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu không xem tin tức trên điện thoại soa?”

Lục Hạo Thành nghe vậy nhíu mày, cả người khó chịu, hôm nay anh cùng đi Lam Lam, mới là chuyện lớn nhất. Nhưng sau một cuộc gọi, tâm trạng lại trở nên buồn bực.

“Chuyện gì?” Anh hạ giọng hỏi.

Mộc Tử Hoành đem chuyện đã xảy ra nói cho Lục Hạo Thành, nghe xong, lông mày anh không ngừng nhíu chặt.

Sau đó, Lục Hạo Thành không nói gì liền cúp điện thoại.

Anh kiểm tra điện thoại, thực sự có một bức ảnh Tần Ninh Trăn cùng tin tức đang hot.

Anh nhấp chuột và đọc qua, thật sự khiếp Sợ.

Sao lại thế này? Đối phương làm sao lấy được ảnh chụp này? Tần Ninh Trăn đã đăng tải những bức ảnh của anh Lam Hân, ngay sau đó lại bị người xóa sạch.

Người đứng sau là ai? Là đang giúp anh hay giúp Lam Lam, hay cả hai? Là Tiểu Tuấn sao? Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lam Hân, nói: “Lam Lam, em ăn trước đi, ăn nhiều một chút, tôi đi xử lý chút chuyện, một lát sẽ trở lại!”

Lam Hân cười gật đầu.

Lục Hạo Thành cũng mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành nụ cười như ánh mặt trời, dáng người anh tuần, chói mắt , thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hạo Thành khi xoay người, vẻ mặt lãnh đạm và xa lánh, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ.

Lam Hân ăn mấy con tôm, đã cảm thấy hơi no rồi.

Cô liền ngồi uống trà.

Lục Hạo Thành ra ngoài nhà hàng, gọi cho Âu Cảnh Nghiêu.

“Alo!” Âu Cảnh Nghiêu rất nhanh nghe điện thoại.

Anh lập tức lên tiếng hỏi: “Cảnh Nghiêu, có tra được địa chỉ không?”

Âu Cảnh Nghiêu im lặng một lúc rồi nói: “Địa chỉ ở nước ngoài, nhưng nó khác với địa chỉ lần, Người này đang bí mật giúp chúng ta, hoặc là trợ giúp Lam Hân, chuyện khác của cậu họ sẽ không ra tay, nhưng nếu có liên quan đến Lam Hân, sẽ lập tức xuất hiện.”

Lục Hạo Thành vừa nghe, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, ánh mắt trở nên sắc bén.

Anh thấp giọng nói: “Cảnh Nghiêu, mặc kệ phải dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm ra người kia”

Âu Cảnh Nghiêu vừa xong, lại im lặng.

Lục Hạo Thành không nghe thấy anh trả lời, trán cũng nhăn lại.

Xung quanh yên tĩnh, ánh nắng ấm áp chiếu vào, nhưng người ta vẫn cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ cơ thể anh.

“Âu Cảnh Nghiêu.” Anh đã cố gắng kiên nhẫn đợi Âu Cảnh Nghiêu.

Lúc này cậu ta không nói lời nào, vẻ mặt Mộc Tử Hoành bắt lực nổi điên lại hiện lên trong đầu anh.Lục Hạo Thành khẽ nhắm mắt lại, được rồi, Âu Cảnh Nghiêu chính là khắc tinh, những gì cậu ta đối xử với anh lại làm anh nhớ đến cách anh cư xử với Mộc Tử Hoành .

Âu Cảnh Nghiêu úc này mới thản nhiên nói: “Muốn tìm người đó cũng không phải việc khó, con trai Lam Hân, Lam Tử Tuấn, nhất định biết đối phương là ai.”



LG c8 VE 2”: Lục Hạo Thành mở to mắt.

Vấn đề sao lại chuyển tới trên người con trai anh, chẳng lẽ thằng bé thật sự thiên tài như vậy sao? “Điều tra, nhất định phải tra được là ai?” Lục Hạo Thành dặn dò.

“Được, nhưng hiện tại chuyện đã xảy ra làm sao bây giờ?” Âu Cảnh Nghiêu lại hỏi.

Lục Hạo Thành chợt mỉm cười, nụ cười đó chỉ mang đến cho người ta cảm giác, lạnh, rất lạnh, thật đáng sợ.

“Không phải cậu có đoàn đội sao? Chuyện như vậy đã lan truyền, cứ thổi lên nữa. Bà ta hiện tại đã bị cha tôi đuỏi ra khỏi công ty, chúng ta cần phải để bà ta một đi không trở lại” Giọng nói trầm thấp, mang theo sự khát máu, tàn nhẫn.

Âu Cảnh Nghiêu khẽ cau mày, một lúc sau mới nói: “Lục Hạo Thành, một khi trò chơi này bắt đầu, cậu phải nắm chắc phần thắng, đừng quên, dì Hứa.”