Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 566: Sao cứ dây dưa không rõ




Lam Tử Kỳ sắp xếp giấy vẽ trên bàn, cười nói: “Cha tương lai, chú đi xuống nói chuyện đi, cháu xem sách một lát, sau đó sẽ nghỉ ngơi.”

Lục Hạo Thành vừa nghe cô bé gọi là “ cha tương lai”, tâm trạng lại tốt lên.

Anh nhìn con gái đang ngồi nghiên cứu mấy bức danh họa, khóe môi cong lên, “Kỳ Kỳ, thích vẽ tranh sao?” Mỗi lần thấy cô bé đọc sách, đều là sách có liên quan đến hội họa.

Lam Tử Kỳ không ngẳng đầu, thấp giọng nói: “Cha tương lai, mẹ cháu đã nói, con người còn sống, nhất định phải có một mục tiêu phấn đấu, như vậy cuộc sống mới có thễ vững chắc, nhân tài thì phải cố gắng.”

Một cảm giác ấm áp thoáng qua trong mắt Lục Hạo Thành, cô nhóc Lam Lam, đã giáo dục ba đứa con của họ rất tốt.

Lục Hạo Thành ngồi yên lặng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con gái, cô bé đã chìm đắm vào thế giới riêng, hòa vào thế giới trong từng trang sách.

Lục Hạo Thành kinh ngạc, lúc ở nhà sách, Kỳ Kỳ là người ít tập trung nhất, nhưng ở trong phòng của mình, cô bé có vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Lục Hạo Thành yên lặng lui ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lam Hân vừa lúc đang lên đến tầng hai, nhìn động tác của Lục Hạo Thành, cô hỏi: “Kỳ Kỳ đang ngủ hả?”

Lục Hạo Thành nhẹ giọng nói: “Đang đọc sách, rất say mê.”

Lam Hân mỉm cười, con nhóc kia mà chịu ngủ sớm, cô mới thấy bất ngờ.

“Em đi thay ga trải giường, anh xuống nói chuyện với chị gái đi.” Lam Hân nói xong, liền đi về phía tầng ba.

Lục Hạo Thành nhanh chóng theo sát, từ phía sau ôm lấy cô.

TẦNG Et làn Lục Hạo Thành, anh làm gì vậy?”

Dưới chân đột nhiên nhẹ bỗng, Lam Hân rất bàng hoàng.

Lục Hạo Thành thấp giọng nói: “Lam Lam, đừng nhúc nhích, chân em còn chưa tốt, anh ôm em đi lên.”

Cô có thể tự đi được không?

Anh đây là nhân cơ hội muốn làm chuyện xấu.

Tuy nhiên cô cũng không nhúc nhích, mà lặng lẽ nép vào trong vòng tay của Lục Hạo Thành, dù sao cũng đang đi lên cầu thang, cô không muốn lăn xuống cầu thang lần nữa, nếu không, cô sẽ thực sự bị tàn phế mắt.

Phải biết rằng, tiếp theo bọn họ sẽ rất bận rộn.

Vì bao tiền thưởng dày cuối năm, sáu tháng tới cô phải càng chăm chỉ.



Lục Hạo Thành nhìn cô ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà……

Lam Hân trộm nhìn Lục Hạo Thành, đây chính ôm cô lên cầu thang, người này thế nhưng vẻ mặt rất thoải mái.

Cô thề, bản thân thật sự không có gầy như vậy.Nhưng anh ôm mình, nhưng bước đi thật gọn gàng.

Lục Hạo Thành tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cười xấu xa: “Lam Lam, mỗi cuối tuần anh đều rèn luyện.”

Đây là đang ngang nhiên khoe khoang sức mạnh sao?

Lam Hân nói: “Tuần nào em cũng đi tập taekwondo.” Nhưng dạo này nhiều việc, nên cô tạm nghỉ.

Lục Hạo Thành:”Lam Lam, chờ chân em ổn rồi, chúng ta đấu thử.”

TA ng, ” Lam Hân một đầu đầy mồ hôi, cười có chút nghiền ngẫm: “Em sợ bị anh một đắm đánh bay.”

Lục Hạo Thành thấp giọng bên tai cô: “Cô ngốc, sao anh xuống tay được.” Nhẹ nhàng một câu, đầy ẩn ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân, thoát chốc đỏ bừng.

Lục Hạo Thành chết tiệt này, lại bắt đâu.

“Ha ha…!” Lục Hạo Thành cúi đầu cười, rung động lòng người, tim Lam Hân căng thẳng như muốn vọt lên cỗ họng Trên đời này có một loại người, một nụ cười nhẹ cũng có thể khiến người nhìn như đang ở trên mây, thầm nghĩ muốn đắm chìm trong tiếng cười đó, khiến người ta không thể tự kiềm chế.

Lục Hạo Thành nhìn cô gái đỏ mặt, nếu anh nói thêm gì nữa, chỉ sợ cô sẽ tìm cách chạy trốn.

Anh dịu dàng hỏi: “Lam Lam, tuần sau em có đi giao lưu quốc tế không?”

“Có! Thứ bảy tuần tới đi, bác em nói, Bùi Dao Tinh cũng sẽ mang theo Cố An An cùng đi.”

“Ò!I” Lục Hạo Thành hơi nheo mắt, đáy mắt lạnh lẽo, đến lúc đó anh cũng sẽ đi.

Cố An An đi, anh lo lắng cho Lam Lam, người phụ nữ kia, tâm tư ác độc.

“Lam Lam, em chính là đại diện của công ty chúng ta, lần này cũng có thể học được không ít, anh sẽ sắp xếp khách sạn cho hai người.” Hai mắt Lục Hạo Thành sáng ngời, lúc đó sẽ cho cô một bắt ngờ.

Lam Hân lập tức nhìn anh, chống lại đôi mắt lắp lánh kia, lòng cô hơi rung động, chuyện tốt đẹp như vậy cũng có thể xảy ra với cô sao?

Trước kia cô đã từng đi dự buỏi trao đổi, nhưng chi nhánh công ty không hỗ trợ chỉ phí.

Lúc này đây cô lại càng không đại diện cho tập đoàn Lục Thị mà đi, mà là cùng bác đi học tập.

Lục Hạo Thành đã nói như vậy, đãi ngộ của tổng công ty chắc hẳn hơn nhiều với chỉ nhánh rồi.



Không có biện pháp, đối với cô mà nói, quan trọng vẫn là tiền.

“Cám ơn giám đốc Lục!” cô cười rạng rỡ, vẻ mặt vô hại.

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, chúng ta trước đây đã nói với nhau trước nhiều chuyện, từ nay về sau, em nỗ lực, anh cùng em hoàn thành giấc mộng.”

“Giác mộng của em?” Lam Hân nao nao, trong đầu lướt qua lời Lục Hạo Thành, anh biết cô từ nhỏ đã thích thiết kế, cho nên vẫn ở sản xuất ngành thời trang chờ cô trở về.

Cô là một người có trí nhớ không tốt, rất nhiều chuyện quá khứ đều đã quên.

Lam Hân: “Lục Hạo Thành, trước khi gặp em, không có cô gái nào khiến anh rung động sao?”

Sắc mặt Lục Hạo Thành hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Lam Lam, không có, anh chỉ muốn tìm được em”

“anh chỉ muốn tìm được em” Lời này, Lam Hân nghe trước đây có thể không có nhiều cảm xúc, nhưng hiện tại nghe, lại rung động như vậy. Người đàn ông này đã dành nửa đời để tìm kiếm cô.

Như vậy, phần đời còn lại của anh, nên làm cái gì bây giờ?

Lam Hân nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ quái, cô lại nghĩ muốn chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của Lục Hạo Thành.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô cảm thấy khó tin và muốn loạt bỏ nó.Nhưng càng làm vậy, suy nghĩ càng lan rộng.

Ngay lúc Lam Hân đang đấu tranh tư tưởng, Lục Hạo Thành đã ôm cô về tới cửa phòng, chậm rãi đặt cô lên giường lớn.

Lam Hân lúc này mới chợt hoàn hồn, yên lặng nhìn khuôn mặt góc cạnh của Lục Hạo Thành, đáy mắt lướt qua một tia suy nghĩ sâu xa, cô hình như có chút thích Lục Hạo Thành.

Người này, đối với cô cái gì cũng tốt!

Không không không, không phải, cô vì anh tốt mà bị mê hoặc.

Lam Hân rối như tơ vò.

Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, ánh mắt có chút khó hiểu.

PA v02 ” Lam Hân bỗng nhiên đau hô một tiếng, da đầu bị Lục Hạo Thành thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười, cúc áo của anh và tóc cô, quả thật là oan gia, sao lại mắc vào nhau nữa rồi.

Anh thấp giọng nói: “Lam Lam, em đừng động, càng động càng đau.”

Trời đất!!

Lam Hân tỏ vẻ bắt lực, đây là lần thứ hai, tại sao tóc cô và cúc áo của Lục Hạo Thành lại vướng víu như vậy.