Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 154: Đề nghị hợp tác lần nữa






Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 154 : Đề nghị hợp tác lần nữa


Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm




Chân diệt ma Kim Cương hủy thiên diệt địa thần quyền chính là võ học vô thượng bí tàng ở Đại Lôi Âm Tự. Trong truyền thuyết bao hàm thần lực vô cùng vô tận, còn có thần thông kinh người ẩn chứa, một khi sử dụng đủ để phong tỏa không gian, mai một hết thảy. Đây là thần công vô thượng hộ pháp phật môn, cho dù là đương kim Đại Lôi Âm Tự nhân tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ nhiều như mây nhưng cũng không có ai có thể tu luyện thành công. Bây giờ tái hiện ở trong tay Trương Hắc Ngưu, Tuệ Minh sững sờ mở to hai mắt, Tuệ Hải cũng vô cùng kích động, còn những tăng nhân khác cơ hồ bị dọa đến vỡ mật. Vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt tràn đầy sùng bái, ngay cả thần tăng Đại Lôi Âm Tự cũng không phải là đối thủ Trương đại ca của mình, Trương đại ca quả nhiên là thần công cái thế, chính là nhân vật vô địch thiên hạ.

Lý Nhất Sinh núp một bên cũng choáng váng, chẳng lẽ lai lịch cự hán vô cùng thần bí, võ lực vượt quá tông sư này là xuất thân Đại Lôi Âm Tự. Điều này vượt quá tưởng tượng của Lý Nhất Sinh, không biết vị này là cao nhân nào trong Đại Lôi Âm Tự, tại sao chẳng bao giờ ở trong giang hồ nghe nói qua.

Trương Hắc Ngưu vốn là cũng là tùy ý đánh ra một quyền, nhưng bỗng nhiên không biết tại sao trong đầu lại hiện ra khẩu quyết quyền pháp liền thuận thế sử dụng, không ngờ có được kết quả như thế. Quyền kình khi tới chúng tăng thì đã khuếch trương gấp mấy lần làm cho hắn cực kỳ kinh dị bởi vì từ khi chuyển thế đến cơ thể này mặc dù Quỳ Hoa Bảo Điển công lực không giảm nhưng sử dụng cảm thấy có chút không thuận, công lực cũng không cách nào phát huy ra mười thành tác dụng, nhưng khi sử dụng quyền pháp này cảm giác hoàn toàn bất đồng, phảng phất vô cùng hòa hợp, sử dụng cực kỳ thuận tay, uy lực không ngừng tăng lên. xem tại

Không gian dừng lại, dưới công lực kinh người của Trương Hắc Ngưu, uy lực quyền pháp mạnh mẽ tụ vào quyền đầu to như vò rượu của hắn không hề lọt ra. Tuy nhiên bởi vì thế mà uy áp vô cùng hàm súc, phảng phất có một cái lồng kình khí vô hình đem Trương Hắc Ngưu cùng Tuệ Minh, Tuệ Hải bao phủ trong đó. Vô số cự chưởng đẩy tới đám người Bạch Kim Nguyệt, không gian dần dần băng liệt.

Tuệ Minh vạn niệm câu không, tâm vô tạp niệm.


Tuệ Hải không làm bất kỳ phản kháng nào, chỉ đem hai tay khẽ tạo thành chữ thập, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn Trương Hắc Ngưu kia chậm rãi đẩy mạnh quyền đầu, trong mắt một vùng không minh.

- Sư phụ! Sư thúc!
Tiểu hòa thượng lớn tiếng kêu lên, nhưng người trong khí trường chỉ có thấy thân hình nó vặn vẹo không ngừng há miệng, phất tay nhưng không thể nào nghe được thanh âm.

Bạch Kim Nguyệt cũng gấp gáp, đây cũng là Đại Lôi Âm Tự thần tăng nha, cũng không thể cứ như vậy đánh chết, không nói bản thân là một tín đồ thành tâm của phật môn, lấy địa vị trên giang hồ của Đại Lôi Âm Tự, ảnh hưởng ở trên đại lục lực, cũng tuyệt đối không thể làm ra chuyện kinh động thiên hạ như vậy, nàng gào lên:
- Không nên a!

Quyền đầu đột nhiên ngừng lại, Trương Hắc Ngưu vẫn bảo trì quyền thế, chậm rãi thu hồi quyền đầu chỉ cách hai người kia một nắm tay thu lại. Dị tượng trong thiên địa nháy mắt biến mất, mọi người chung quanh thoáng cái khôi phục tri giác bình thường, áp lực vô hình trên người tiêu tán, một cơn lốc thổi qua thổi tung mọi vật. Trương Hắc Ngưu khôi phục tư thế bình thường, hai chân mở ra đứng thẳng, phát ra uy áp mơ hồ, hình tượng chấn nhiếp mọi người.

- Trương đại ca!
Bạch Kim Nguyệt vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Hắc Ngưu kêu lên, hai tay níu ống áo hắn, khó hiểu:
- Làm sao chàng lại giao thủ với thần tăng của Đại Lôi Âm Tự?

- Tỷ thí một chút mà thôi!
Trương Hắc Ngưu thuận miệng trả lời, nhìn Tuệ Hải đang được đệ tử vây lấy. Tuệ Hải chậm rãi lay động thân thể, mới vừa rồi lão bị quyền thế của Trương Hắc Ngưu mà biến thành cứng ngắc, giờ buông lỏng ra, nhìn Trương Hắc Ngưu tràn đầy kỳ quái lẫn khiếp sợ, người này tại sao sử dụng được Chân diệt ma Kim Cương hủy thiên diệt địa thần quyền mật truyền của Đại Lôi Âm Tự.

- Tỷ thí?
Bạch Kim Nguyệt không tin, võ học Đại Lôi Âm Tự mặc dù nổi danh nhưng dùng để hộ pháp phật mô, bình thường ít khi tranh đấu với người khác, làm sao lại tỷ thí với Trương Hắc Ngưu. Hơn nữa đối thủ của hắn là một lão hòa thượng.

- Chính là tỷ thí, nhìn thấy vị thí chủ này, lão nạp có chút động tâm!
Tuệ Hải hướng hai người khẽ thi lễ, nói:
- Kính xin hai vị tha lỗi!
Đệ tử chung quanh không thể tin được, nhìn vào Tuệ Hải, nếu là lời này là Tuệ Minh nói thì chúng tăng còn có thể tin được, nhưng từ miệng của Tuệ Hải thì nghe rất quái dị.

Tuệ Minh cũng trợn tròn mắt nhìn sư huynh.

- A...... Cái này......
Bạch Kim Nguyệt sợ hết hồn, lão hòa thượng này chủ động yêu cầu tỷ thí với Trương Hắc Ngưu, điều này nghe thật khó tin.

Thân thể lão hòa thượng này chưa bằng bắp đùi của Trương Hắc Ngưu, tuổi lại càng lớn, sao có thể dám giao thủ với Trương Hắc Ngưu?

Trương Hắc Ngưu cũng gật đầu:
- Đúng thế, cũng bởi vì hòa thượng làm Trương mỗ nhớ lại một vài điều kỳ quái! Nói tới đây, Trương mỗ còn phải cảm tạ ngươi!

- Vậy thì thật tốt quá!
Tuệ Hải trả lời:
- Không biết thí chủ bây giờ tên là gì?


- Trương Hắc Ngưu!
Trương Hắc Ngưu hồi đáp, Tuệ Hải khẽ cả kinh, nhưng trong giây lát khôi phục bình tĩnh:
- Chúc mừng thí chủ.

- Chúc mừng?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái, lão hòa thượng thần thần bí bí này không biết nói cái gì.

- Chúc mừng thí chủ đạt được tân sinh!
Tuệ Hải lẳng lặng nói.

Đám người Bạch Kim Nguyệt cũng ngơ ngác, Trương Hắc Ngưu tựa hồ cũng hiểu, yên lặng không nói gì.

Tuệ Hải nhìn Trương Hắc Ngưu nói:
- Hôm nay gặp được thí chủ, cũng là tạo hóa của lão nạp, coi như là không uổng công đời này!
Tuệ Hải vừa nói đã quay người bước ra ngoài cửa, chúng đệ tử vội vàng đi theo, tựa hồ muốn rời đi.

Trương Hắc Ngưu há mồm muốn kêu.

Thanh âm Tuệ Hải đột nhiên phiêu lãng trên không:
- Trương thí chủ nếu có thì giờ rãnh rỗi, nhất định phải trở về Đại Lôi Âm Tự một chuyến, có cố nhân chờ chực! Nhớ lấy nhớ lấy!
Thanh âm chậm rãi biến mất, đám người Tuệ Hải cũng mất hút. Trương Hắc Ngưu nghe vậy khẽ cả kinh, ở đó có cố nhân nào, rõ ràng là chủ nhân thân thể này. Xem ra tốt nhất đừng đi Đại Lôi Âm Tự này, tuy nhiên lời mình muốn hỏi còn chưa hỏi, đang định đuổi theo thì nhìn Bạch Kim Nguyệt rồi Lý Nhất Sinh nấp một bên nên bỏ qua.

- Trương đại nhân quả nhiên là thần công cái thế! Lý mỗ thật là mở rộng tầm mắt!
Lý Nhất Sinh vừa thấy Trương Hắc Ngưu nhìn sang thì bước ra ngoài. Y cũng không phải ẩn nấp làm gì, tiêu sái tự tại không hề ngượng ngùng thản nhiên hành lễ.

- Nguyên lai là Lý chủ quản?
Bạch Kim Nguyệt quay sang:
- Không ngờ ngươi ở một bên!

- Động tĩnh lớn như vậy, Lý mỗ nếu là còn không biết, vị trí chủ quản Lý gia này cũng là ngồi không vững!
Lý Nhất Sinh cười nhẹ, hết sức hài hước.

Bạch Kim Nguyệt cười khẽ:
- Lý chủ quản nói đùa!

- Không phải nói để cười!
Lý Nhất Sinh lắc đầu:
- Bất quá có thể thấy được Trương đại nhân thần công cái thế, cũng là một chuyện đại khoái trong đời của Lý mỗ!

- Mới vừa rồi ngươi cũng thấy được?

Trương Hắc Ngưu nhìn Lý Nhất Sinh, trong giọng nói bộc lộ lãnh ý. Lý Nhất Sinh khẽ run lên, đối mặt với Trương Hắc Ngưu như một hung thần, mặc dù bình thường hắn không triển lộ uy áp nhưng khí tức cũng đủ để cho người bình thường khó thở.

- Hắn không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?
Lý Nhất Sinh nghĩ tới, sợ hết hồn, lãnh đạm:
- Từ đầu tới cuối! Lý mỗ hết sức may mắn nhìn xong cả quá trình!
Nói xong y khẽ cảnh giới.

- Rất tốt! Nhưng Trương mỗ không hy vọng có người khác lại thông qua miệng của ngươi biết chuyện này!
Trương Hắc Ngưu nói.

Lý Nhất Sinh vội vàng gật đầu, thật ra y chỉ từ xa thấy được Trương Hắc Ngưu cùng Tuệ Hải nói chuyện với nhau, nội dung cụ thể cũng không biết, nhưng Trương Hắc Ngưu nói muốn giữ bí mật, Lý Nhất Sinh tự nhiên sẽ không ở chỗ này lúc phạm vào kiêng kỵ của hắn. Một quyền chấn nhiếp vừa rồi của hắn, hai mắt của mình cũng không phải mù , hơn nữa đối thủ Tuệ Hải, Tuệ Minh cũng đều là nhân vật đại đại hữu danh trong chốn giang hồ , công lực vượt xa Lý Nhất Sinh, ngay cả bọn họ cũng không thể chống cự, Lý Nhất Sinh không cho là mình có thể chạy ra tìm đường sống.

- Rất tốt!
Trương Hắc Ngưu gật đầu, sau đó tựa hồ suy tư một chút, nói:
- Làm trao đổi, Trương mỗ tạm thời suy nghĩ một chút chuyện hợp tác cùng các ngươi !

Lý Nhất Sinh mừng rỡ như điên, Trương Hắc Ngưu nói một câu giữ bí mật, y dĩ nhiên thủ khẩu như bình, nào ngờ Trương Hắc Ngưu đồng ý suy nghĩ hợp tác với mình, đây mới mục đích tối trọng yếu .

- Trương đại nhân, theo như lời là thật?
Lý Nhất Sinh cả kinh.

- Tự nhiên, bất quá chẳng qua là suy nghĩ mà thôi!
Trương Hắc Ngưu nói làm Lý Nhất Sinh dấy lên một tia hy vọng, nhưng cũng chưa trực tiếp đáp ứng.

- Trương đại nhân có tâm tư như vậy là đủ rồi! Lý mỗ nhất định sẽ làm Trương đại nhân cảm thấy hợp tác cùng chúng ta Lý gia là đáng giá!
Lý Nhất Sinh cực kỳ có lòng tin, y không sợ Trương Hắc Ngưu suy nghĩ, chỉ sợ Trương Hắc Ngưu không để ý. Chỉ cần có ý thì dĩ nhiên y sẽ có cách mở rộng lỗ hổng, cuối cùng đạt thành mục đích của mình.

- Hôm nay tới đây thôi!
Trương Hắc Ngưu khoát tay:
- Có việc ngày sau rồi hãy nói!

- Lý mỗ hiểu!
Lý Nhất Sinh gật đầu, Trương Hắc Ngưu dắt Bạch Kim Nguyệt rời đi .