Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 317




Chương 317: Anh không có tư cách đối xử với em như vậy!

Cảm giác vô lực nháy mắt dâng lên mãnh liệt, Tô Kim Thư nhắm mắt lại, đờ đẫn lui về phía sau hai bước.

Cửa bị mở ra.

Người đàn ông cao lớn, khôi ngô đẩy cửa bước vào, từ trên cao anh nhìn xuống cô, ánh mắt mang theo dục vọng xâm lược mãnh liệt.

Mỗi việc bị anh dùng ánh mắt này nhìn chăm chẵm đã khiến trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy nôn nao.

Người đàn ông để lộ gương mặt lạnh lùng, không ni lều gì.

Sau một hồi lâu, anh tóm lấy cổ tay cô, lôi vào trong phòng.

Tô Kim Thư muốn giấy dụa, nhưng sức.

lực hai bên kém nhau quá xa, cô không thể giấy ra được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch, bởi vì cô đã nhận ra mục đích của Lệ Hữu Tuấn, mục tiêu của anh hình như là cái giường lớn trong phòng ngủ chính: “Em không muốn, Lệ Hữu Tuấn, anh buông em rat Lúc này, Lệ Hữu Tuấn đã túm cô tới cạnh giường, anh dừng bước, nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng.

Giờ phút này, ánh mắt của người đàn ông này thật sự vô cùng đáng sợ.

Cô xoay người tính trốn, nhưng còn chưa đi được nửa bước đã bị Lệ Hữu Tuấn ôm lấy thắt lưng. Anh nhấc bổng cả người cô lên, sau đó ném lên giường.

Tô Kim Thư lại một lần bị ném cho đầu óc quay cuồng.

‘Vừa mới hoàn hồn, đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn lôi từ dưới gối ra một cái hộp.

Đó là…

Đó là đồ Lâm Thúy Vân đưa cho mình, là một trong tám món đồ chơi tình thú.

Anh muốn làm gì?

“Lệ Hữu Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy!”

Tô Kim Thư liều mạng lui về phía sau.

Thế nhưng Lệ Hữu Tuấn lại tiến gần về phía cô.

Hơn nữa trên tay anh còn cầm một cái…

còng tay được gắn lông chim màu hồng nhạt vô cùng nổi bật.

Tô Kim Thư sợ tới mức mặt mũi trằng bệch, cô đứng lên định bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp nhấc chân đã bị Lệ Hữu Tuấn bắt được.

Tiếng “cùm cụp” vang lên, tay cô bị còng vào đầu giường, ngay cả chân cũng không bị bỏ qua.

Người đàn ông nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng, tựa như một con báo đang dồn sức chuẩn bị săn mồi, như thể sẽ nhào tới cắn nuốt cô bất cứ lúc nào.

Loại cảm giác ghê rợn này thật sự không tốt tí nào.

Tô Kim Thư lộ ra gương mặt trắng bệch: “Lệ Hữu Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh..”

Ánh mắt của người đàn ông quá khủng bố khiến cô lâm vào nỗi bất an cực độ.

Bây giờ, nếu mình không ngăn anh lại, nhất định anh sẽ chơi mình đến tàn phế.

Tuy chuyện mình giả làm bạn gái Khúc Thương Ly hết thảy là việc ngoài ý muốn.

Nhưng anh thì sao?

Anh không chỉ giả làm bạn trai Tống Chỉ Manh, còn nằm tay cô ấy trước mặt toàn thể mọi người, chẳng lẽ đây cũng là chuyện ngoài ý muốn sao?

Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.

Tô Kim Thư bắt đầu liều mạng giấy dụa: “Lệ Hữu Tuấn, anh buông ra, anh không tư cách đối xử với em như vậy!”

Những lời này của cô đã chọc giận thành công người đàn ông trước mặt: “Tô Kim Thư, có phải anh đã cảnh cáo em rằng cách xa gã đàn ông đó một chút không?”

“Ha hả”

Tô Kim Thư khẽ cười nhẹ.

Lệ Hữu Tuấn, anh thật sự đã cảnh cáo em phải cách xa anh ta một chút, nhưng còn anh?

Anh đã học được phải đứng cách người phụ nữ khác xa một chút chưa?

Chút lý trí cuối cùng đã bị tiếng cười lạnh của Tô Kim Thư cắt đứt: ‘Hôm nay anh sẽ cho em thấy anh có đủ tư cách hay không!”

Cơn đau nhói như dao đâm đánh úp lại, Tô Kim Thư bị đâm cho váng đầu hoa mắt, đến cuối cùng ngay cả sức lực để mở miệng chửi bậy cũng không có.

Hai mắt Lệ Hữu Tuấn đỏ rực như máu, gần như không thể khắc chế lửa giận.

Anh giận cô tại sao lại giấu anh đi gặp Khúc Thương Ly?

Một lần còn chưa đủ ư, vì sao lại có lần thứ hai Anh giận cô tại sao trước giờ cô không.

khi nào để tâm đến lời anh nói?

Đêm nay, Lệ Hữu Tuấn cứ thế ra ra vào vào gây sức ép cho cô.

Tận khi từ chân trời hiện lên cái bụng trằng, rốt cuộc Tô Kim Thư chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn Tô Kim Thư đang cuộn mình thành một đoàn.

Hàng lông mi tinh xảo nhắm chặt l: khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước thậm chí khóe miệng đã bị cắn đến bật máu.

Tay cô còn đang bị còng vào đầu giường Cảm giác vô lực sâu sắc chỉ nháy mắt đã nuốt lấy anh.

Lệ Hữu Tuấn nghiêm mặt, cởi bỏ trói buộc trên hai tay cô.

Đôi cổ tay trắng nốn xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện hai vệt máu bầm màu hồng tím.

Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng dù đang ngủ, Tô Kim Thư vẫn hoảng sợ rụt người lại, vô cùng kháng cự vòng tay anh.

Rõ ràng anh chỉ hận không thể chiêu chuộng cô hết mực, bảo vệ cô trong lòng bàn tay, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vầy?

Sau khi rửa sạch cơ thể của cô, Lệ Hữu Tuấn giúp cô đắp chăn rồi xoay người đi ra ngoài Này vừa cảm giác, Tô Kim Thư không biết đã ngủ bao lâu.

Tận khi hoàng hôn buông xuống, cô mới mơ màng tỉnh lại Cô ngây ngốc mở to mắt, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong cổ họng như bị lửa thiêu cháy, cổ tay cổ chân cũng vô cùng đau, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn.

Những vết tích đó như đang nhắc nhở cô, mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật.

Từng chuyện xảy ra đêm qua lần lượt trôi qua trong đầu cô, thậm chí chỉ mới nhở lại một chút, cả người cô đã run rẩy không ngừng.

Lệ Hữu Tuấn?

Tô Kim Thư liếc nhìn bốn phía theo bản năng, cô phát hiện ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện kia không ở đây.

Cô thẫn thờ bước chân xuống giường, nhưng hai chân cô lúc này mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vừa mới chạm sàn đã té rầm xuống đất.

Tên cầm thú, bại hoại Lệ Hữu Tuấn! Dám bắt nạt mình như vậy.

Súc vật cũng không bằng!

Tô Kim Thư miễn cưỡng cử động cơ thể, cô chợt nhớ tới một chuyện.

Sau mỗi lần cô và Lệ Hữu Tuấn thân thiết, cô sẽ uống thuốc đúng lúc.

Hiện tại đã qua một ngày một đêm rồi, không biết còn có tác dụng không nữa.

Cô đỡ vách tường, lôi cái chân mềm oặt lết tới bên tủ quần áo.

Cô và Lệ Hữu Tuấn chưa từng thương lượng về chuyện đứa nhỏ, cho nên mỗi lần đều là Tô Kim Thư trốn anh uống thuốc.

Từ trong túi áo khoác lôi lay một lọ thuốc nhỏ, cô đổ ra hai viên thuốc.

©ô cúi đầu, có hơi ngơ ngác ấn bụng của mình: có lẽ lúc này, trong bụng cô đã có đứa nhỏ của cả hai đi.

Trước kia, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, đôi lúc cô còn ảo tưởng, có phải sẽ không cần uống loại thuốc này nữa không.

Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ rồi.

Lúc cô chuẩn bị nhét thuốc vào miệng, từ cửa phòng ngủ chính phát ra tiếng, nó bị người đẩy ra.

Cô hoảng sợ, tay cũng run theo.

Lọ thuốc trong lòng bàn tay vì động tác của cô mà rơi xuống đất, lăn thẳng tới cửa, đụng vào đôi dép lê đi trong nhà của đàn ông, rồi mới từ từ ngừng lại Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng trước cửa, trên tay còn bưng chén cháo và vài món điểm tâm.

Chết rồi!

Trong lòng Tô Kim Thư đột ngột trở nên hốt hoảng.

Cô lo lắng nhìn về phía cái lọ, muốn nhào tới nhặt nó về, nhưng mà hai chân không nghe cô sai bảo nên chỉ có thể đứng đờ tại chỗ.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm đảo qua lọ thuốc kia.

Anh bước qua nó, đặt chén cháo lên bàn trà, sau đó xoay người bước ngược lại phía cửa, nhặt lọ thuốc nhỏ kia lên.

Tô Kim Thư gần như lấy tay ấn ngực theo.

bản năng.

Bởi vì cô sợ nếu mình không đè lại, trái tim sẽ nhảy từ miệng ra mất.

Làm sao bây giờ?

Bây giờ Lệ Hữu Tuấn đang đưa lưng về phía cô, trong tay anh cầm lọ thuốc nhỏ kia.

Anh lẳng lặng đứng nói đó, im lặng một hồi lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Tô Kim Thư che mặt lại, cô không dám xem Lệ Hữu Tuấn sẽ có phản ứng gì.

Yên lặng…

Tiếp đó là một khoảng im lặng chết chóc.