Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 759: Chương 677




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm sau, khoảng ba giờ chiều, đoàn người Tô Duy Nam đến bến cảng Elburg.

Vì buổi tiệc long trọng ngày hôm nay nên toàn bộ bến cảng đã được phong tỏa, một chiếc du thuyền hổng lồ dừng ở bến cảng, những con thuyền khác trên đường biển này thì đã bị dừng hoạt động Đêm nay, chiếc du thuyền khổng lồ kia sẽ có nhiệm vụ chở những người có thân phận và địa vị cao quý nhất trên thế giới này đến một hòn đảo bí mật để tham gia buổi tiệc từ thiện đỉnh cao đêm nay.

Những người được bước lên thuyền nếu không sang thì cũng quý, dù có chọn bừa ra một người thì chắc chắn người đó cũng sẽ có địa vị rất đáng kính.


Âu Mỹ Lệ xuống xe trước, cô ta bước đến bên người Tô Duy Nam, rất tự nhiên khoác lấy tay anh.


Chương 650: Anh động vào cô ấy, tôi động vào anh, thử đi nào?
Sau khi đánh tiếng với Lệ Hữu Tuấn xong, Mộ Mẫn Loan chủ động khoác tay lên tay anh.

Lệ Hữu Tuấn âm thầm nhíu mày lại.

Cũng may, động tác của Mộ Mẫn Loan cũng rất có chừng mực, cô không dán cả người lên tay Lệ Hữu Tuấn, mà chỉ khoác hờ lên phần tay áo của anh mà thôi, như vậy thì vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn mới bớt khó ở hơn phần nào.

Mộ Mãn Loan đứng cạnh anh, cố găng hết sức để duy trì dáng vẻ đoan trang, hào phóng Cô quay đầu lại, nhìn Lệ Hữu Tuấn, đánh mắt xác nhận với anh rồi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng, ưu nhã bước đi về phía lối lên thuyền.

Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ cùng nhau lên thuyền trước.


Mặc dù biết là Mộ Mẫn Loan và Lệ Hữu Tuấn đang giả vờ làm tình nhân nhưng.

khi Tô Duy Nam thấy Mộ Mãn Loan chủ động khoác tay Lệ Hữu Tuấn thì anh ta vẫn thoáng tỏ vẻ không vui ra mặt.

Vốn dĩ Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Nam đã là đối thủ một mất một còn với nhau, hôm nay thấy vẻ mặt Tô Duy Nam không được vui, Lệ Hữu Tuấn đi thẳng đến cạnh anh ta, nhướn mày rồi nói: “Không phục à? Vậy thì tôi tặng anh chỗ này nhé?”
Tô Duy Nam lập tức nghe ra sự khiêu khích trong lời nói bóng gió này của anh, đôi mắt xinh đẹp của anh không vui nhíu lại: “Nếu cậu đã thích đến thế rồi thì cứ đứng đó thay tôi đi”
Lệ Hữu Tuấn mỉm cười, chẳng buồn nói lại anh ta.

Mà Âu Mỹ Lệ và Mộ Mẫn Loan đứng cạnh hai người thì lại chẳng hiểu chuyện gì cả, hai người cũng chẳng hề nghe rõ hai người đàn ông này đang nói chuyện với nhau bằng kiểu tiếng lóng gì Bốn người cứ thế vai sánh vai với nhau, nhẹ nhàng, thong dong đi lên khoang tàu.

Đúng lúc này, trên khoang thuyền cũng đang tổ chức một buổi tiệc rượu, cả căn phòng đều tràn đầy tiếng nhạc vi-ô-lông du dương, dễ nghe.

Những vị khách quý trên tàu bắt đầu dẫn người bạn nhảy của mình đi ra giữa sảnh, bắt đầu nhảy múa.


Chỗ mà bốn người chọn để đứng là một góc khuất không quá đáng chú ý.

Vừa mới đến nơi, Mộ Mẫn Loan lập tức bỏ tay mình ra khỏi cánh tay của Lệ Hữu Tuấn.

Mặc dù đang ngồi ở cạnh anh, nhưng cô cũng biết duy trì một khoảng cách nhất định, để hai người đều cảm thấy thoải mái Lệ Hữu Tuấn vừa ngồi xuống thì đã đẩy mặt đồng hồ lên, bên trên mặt đồng hồ là một chiếc màn hình máy tính rất tỉnh tế.

Mặc dù khoang thuyền này đã có thiết bị chặn sóng, không cho các thiết bị liên lạc phát sóng ra bên ngoài, nưng chiếc máy tính trên đồng hồ của anh vẫn có thể ghi chép lại đường biển mà con thuyền này đang đi Không nằm ngoài dự đoán, Lệ Hữu Tuấn phát hiện ra đường đi của con thuyên này giống hệt tuyến đường mà hôm qua Lục Anh Khoa đã gửi lại cho anh.

Đôi mắt lạnh lùng, tính mịch của anh dường như có ánh sáng gì đó lóe lên..