Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 4: Cách thứ nhất (hạ)




Bùi Thiên ở một khu phố tên Thiên Hải, là một nơi hẻo lánh, từ lúc khánh thành đến bây giờ cũng đã một đoạn tuổi tác, tòa nhà đều đã cũ không còn mới, nhưng bởi vì chung quanh có trường học cùng với giao thông thuận tiện, cho nên vẫn có không ít học sinh sinh viên đến thuê.

Hai tay đút túi quần chờ thang máy đến, đột nhiên Bùi Thiên ngửi được mùi khói dày đặc, quay đầu qua men theo mùi khói là một cánh cửa sắt đóng chặt, đi qua ngồi xổm xuống ngửi ngửi, liền nhíu mày.

Tên tiểu tử thúi! Vậy mà dám nướng thịt trong nhà

Lại nghĩ tới vừa rồi, chính là cửa đối diện đóng cửa lớn tiếng cho nên hại mình lăn xuống giường, hận cũ thêm thù mới, Bùi Thiên lập tức đứng lên dùng sức bắt đầu phá cửa.

Vừa đập Bùi Thiên vừa cảm thấy may mắn, trừ phi trang bị thêm bằng không cái nhà trọ này mỗi một hộ ngay cả cái cửa sắt cũng không còn.

“Mở cửa ra! Mày cho rằng đang ở trong nhà nướng thịt sẽ không ai phát hiện sao?” Bùi Thiên gõ cửa không biết sao càng đập càng tức, bắt đầu thêm đạp bằng chân, “Fuck! Có loại ở nhà nướng thịt mà không chịu mở cửa a! Đừng có trốn bên trong, tao biết rõ mày đang ở nhà!”

Qua thêm vài phút bên trong cũng không có phản ứng, giống như là không có ai ở nhà.

“Đệch, thật là không mở cửa!” Bùi Thiên đạp cửa một cái, suy nghĩ một chút rồi quay lại phòng mình.

Vác cái giá vẽ mượn ở chỗ đứa bạn, Bùi Thiên chẳng muốn dỡ lên, trực tiếp đặt nó xuống chỗ tủ giày dựa vào vách tường, lấy ra băng dính đã chuẩn bị tốt dính lên, sau khi mở ra ra nắp bút thì bắt đầu viết chữ.

Sau khi viết xong, Bùi Thiên hài lòng mà hừ hừ, đem bút ném lên cái hộp dưới giá vẽ, hắn xoay người rồi hướng phía cửa đạp một đá, lúc này mới nhấn thang máy xuống dưới lầu.

Cùng lúc khi thang máy đóng lại, cái cửa vẫn luôn bị Bùi Thiên lăng nhục chậm rãi mở ra.

Kỳ Vũ mơ màng nhìn xung quanh, khói đen từ đám cháy theo động tác của cậu cũng thoát ra, vừa nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy giá vẽ, cậu lung lay đi đến trước giá vẽ, bên trên có viết mấy chữ ——

Bố mày nhớ kỹ rồi! Lần sau đừng để tao gặp được bên ngoài! Cón có, đừng có nướng thịt trong phòng, rất thúi!

Chữ viết ngoáy ngoằn ngoèo lộn xộn tuyệt đối không nhìn ra, Kỳ Vũ nghiên cứu hồi lâu mới hiểu được, khẽ cười một cái, cầm lấy bút thêm vào mấy chữ.

Viết xong xoay người trở về phòng, vừa mới đóng cửa lại thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Phải nói là quá trùng hợp hay là không trùng hợp a.

Kỳ Vũ lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều, đi đến trước chậu buồn bực nhìn đống than không còn nhiều lắm, đành phải thở dài một hơi đứng dậy mở cửa sổ để thông gió, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra ban công, xuất thần mà nhìn ở xa xăm.

Mùi khói giống như vẫn quanh quẩn bên mũi, nghĩ đến vừa chuẩn bị ngủ lại bị bên ngoài gõ cửa đánh thức, hít vào đều là mùi khói dày đặc cacbon dioxit, sặc đến nỗi thiếu chút nữa cậu không rời khỏi giường được, khói cũng khiến cả phòng đều tối tăm mờ mịt.

Lại nghĩ tới giá vẽ đặt ở ngoài cửa vừa rồi, mình cũng có một cái nhỏ hơn cái này, từ năm năm trước đã bắt đầu tập phác họa, nhưng mà nó vẫn chưa đến đâu, bởi vì Kỳ Vũ chỉ biết vẽ một người mà thôi——

Bùi Thiên

Mỗi một chỗ trống trong sách đều vẽ hắn, một bên mặt, chính diện hoặc là các loại góc độ, Kỳ Vũ cố ý mua khung vẽ tranh chính là vì muốn được miêu tả hắn hoàn chỉnh, trên bàn có một hộp, bên trong chồng chất tất cả đều là bức vẽ về hắn.

Đối với Kỳ Vũ mà nói, hắn tựa như là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống, hiện diện trong mọi thứ, mặc kệ thời điểm nào đều nghĩ về hắn, vì hắn Kỳ Vũ có thể không ăn không uống mà vẽ cả ngày, chỉ để có thể vẽ ra một bức tranh càng tinh vi hơn hoàn chỉnh hơn về hắn.

A….lần thứ nhất tự tử thất bại.

Kỳ Vũ nhăn nhăn cái mũi, nắm lấy lan can rồi siết chặt.

Được rồi! lần sau tái chiến!



Thở phì phì mà mang khung vẽ về, Bùi Thiên vừa vào nhà liền đem cửa hung hăng đóng lại!

Nhớ tới chuyện vừa rồi, tức giận muốn bốc hỏa!

——”Cậu thanh niên, muốn mua than nướng thịt hả? Đáng tiếc, đống than duy nhất của buổi sáng bị một người trẻ tuổi mua rồi, lần sau cậu nhớ đến sớm một chút a.” Ông chú bán than nhìn Bùi Thiên trầm mặt, vẫn thăm hỏi mà vỗ vỗ bờ vai Bùi Thiên.

“Fuck! Hôm nay làm chuyện gì cũng không xong!” Bùi Thiên đem giá vẽ quẳng xuống mặt đất, tờ giấy gắn ở trên giá không biết sao lại bay ra, rơi xuống bên cạnh giá vẽ.

Bùi Thiên nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn nhìn dòng chữ bên dưới chữ viết ẩu thả của mình, chữ viết so với hắn một trời một vực, ngay ngắn chỉnh tề, không nhìn thấy còn tốt, vừa nhìn thấy liền tức giận——

Giá vẽ không tệ, nhưng cái chữ này của cậu thật xấu, trở về luyện một chút rồi đến sau nha, ha ha!

Luyện một chút cái đầu a! Lại đến cái rắm! Ha Ha cái nhà mày!

Tờ giấy vì bị nắm, bên lề có chút nếp nhăn, Bùi Thiên tức giận rồi lại đột nhiên rủ mắt xuống, nhụt chí mà ngồi bệt xuống đất.

Chữ xấu? Ha Ha, thực sự là chữ hắn rất xấu, mà không, căn bản là không thể nhìn.

Nhưng mà có hai chữ vô cùng nắn nót——

Kỳ Vũ

Bùi Thiên cảm thấy rằng cho dù mình nhắm mắt lại, có thể viết ra hai chữ Kỳ Vũ vô cùng ngay ngắn, mà thật sự chứng minh là hắn có thể, ba năm cấp ba cho đến đại học, sách giáo khoa chỉ cần là một chỗ trống, tất cả đều là Kỳ Vũ.

Mọi thời điểm hắn đều ghi, đi học trong vở cũng ghi, về nhà ngồi trong toa lét ngẫu nhiên cũng sẽ ghi lên tạp chí, nhưng hơn nữa là ở thời điểm tức giận, mỗi lần tức giận ghi xuống hai chữ này, Bùi Thiên đều cảm thấy bình tĩnh lại.

Ai, lại là một tiết đoạn máu chó.

Nhưng Bùi Thiên không cảm thấy vậy, có là là do tác dụng tâm lý, có lẽ là do tiềm thức, ít nhất có Kỳ Vũ trước mặt hắn, hắn sẽ không chút nào tức giận.

Với loại tính cánh nóng nảy như hắn mà nói, là vô cùng khó khăn đúng không?

Thượng đế nói phải có ánh sáng, thì thế giới liền có.

Kỳ Vũ muốn hắn bình tĩnh, Bùi Thiên liền bình tĩnh.

Tuy rằng Kỳ Vũ chưa từng nói qua = =..

Bùi Thiên cảm thấy nếu không phải Kỳ Vũ, hắn đã sớm tức giận đến xuất huyết não, hỏa khí khiến can (*tạng can) nổ tung, thậm chí tinh lực (*tinh thần và thể lực) quá thịnh mà chết bất đắc kỳ tử.

Hiện tại Bùi Thiên chỉ cảm thấy vừa nhụt chí vừa căm phẫn.

Mẹ kiếp, lần thứ nhất tự sát đã thất bại sao!

Được rồi, lần sau tái chiến!