Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 37: Hồi kết




_Không….Không….Chúng ta đến muộn rồi…Quá muộn rồi…

Tất cả linh thú đã chứng kiến cảnh tượng ấy...Một cảnh tượng thần thánh...

Đôi uyên ương nằm đấy...Trong vũng máu nhưng nụ cười nở trên môi...Bàn tay họ nắm chặt vào nhau...Không gì chia cắt được họ...Thanh gươm xuyên qua lồng ngực hai người...Như một vật làm chứng cho tình yêu vĩnh cửu...Vị đại tướng quân vì bảo vệ cho chủ nhân...Nằm đấy trong vũng máu...Con bạch kỳ mã trắng như tuyết như được tô điểm bởi máu đỏ....Vì chủ nhân nó đã rời bỏ nó...Ánh sáng..Bóng tối...Hòa hợp...Thần thánh...

Reven…Con gái của ta…Ta xin lỗi…Ta đến quá muộn rồi …Ta xin lỗi…

Ôi…Ta không ng ờ là nó lại kết thúc như thế này….Cũng chỉ tại quyết định của ta…Oscan…Reven…Xin hai con tha thứ cho ta…

Nữ vương…Yên nghỉ…

Ngọc lệ lăn dài trên má Andre…Và rồi tiếp tục lăn trên má Alex…Rồi Gary…Rồi Blood…Không một ai cầm được nước mắt trước cảnh tượng ấy…

Thế giới đã được hoàn trả,nhưng cái giá quá lớn...

Lời tiên tri đã trở thành sự thật...

Thế giới đã trở lại như cũ sau cái chết của Reven và Oscan.Thần Shiva sau khi ra khỏi ngục thất,cảm thấy rất hối hận.Vì Reven và Oscan đều mang dòng máu thần linh,nên "chết" đối với họ chỉ như giấc ngủ.Thần Shiva đã dùng phép thuật tạo nên hai viên kim cương to lớn,đặt trong một căn phòng đầy kết giới phép thuật,để bảo toàn thể xác và linh hồn của họ.Tòa lâu đài bóng tối được canh gác bởi những vị thần tài ba và thiện chiến nhất,để ngăn không cho bất cứ ai quấy rầy giấc ngủ của họ.Linh thú cũng phân tán ra khắp nơi,ngủ một giấc ngủ dài,chờ đợi một ngày,chủ nhân của chúng thức tỉnh,chúng cũng sẽ thức tỉnh...

Một ngày nào đó,ta sẽ trở lại cứu giúp thế giới...M ột ngày nào đó….