Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 66: Quá khứ của Clantone




Memory

Cậu sinh ra đã có sẵn thiên chất của một sát thủ.Mẹ cậu là băng phụng,còn cha cậu là một sát thủ được mệnh danh là “Sát thủ bóng đêm”,một sát thủ ẩn nấp trong bóng tối,sẵn sang kết liễu con mồi xấu số.

Năm cậu được sáu tuổi,cha cậu đưa cậu đến một ngọn núi đầy thú dữ,và nói:

“Khi ta quay lại,ta muốn thấy con sống sót” sau đó ông bỏ đi.

Kréc.

Sột soạt.

Đàn dơi kêu lên.Những ngọn cây kêu lên xào xạc sao thật đáng sợ.

Cậu nắm vạt áo cha, ánh mắt cầu khẩn.

Cha ơi…Đừng bỏ con ở lại…Nơi này đáng sợ quá…Đừng bỏ con…Làm ơn…

“Con là con của ta,con phải mạnh mẽ lên. Đừng sợ,vì ta luôn ở bên con”

Ông gỡ tay cậu ra,sau đó bỏ đi.

Mười ngày sau…

Thật may mắn,vẫn chưa có con thú dữ nào nguy hiểm…Chừng nào cha mới đến đón mình?...

Grrr.

Tiếng gì vậy?...Không lẽ…

Gràoo.

Sói ma!...

Con sói vồ lấy cậu.

Xoẹt.

Một chiếc lưỡi hái chém vào con sói.Một chiếc lưỡi hái sắc nhọn.

Cha!...

_Chạy đi Clantone,con sói này rất nguy hiểm.Ta đã sai khi để con ở lại một mình.May mà ta đến kịp. Á!

Con sói hung tợn vồ lấy ông,cắn tới tấp.

_Cha…Cha ơi…-Clantone hoảng sợ.

_Chạy mau!- Ông thét lên,người ông đầy vết cắn của con sói ma hung tợn.

_Không…Không…Con sẽ không bỏ chạy…

Xoẹt.

Chiếc lưỡi hái nhỏ nhắn vô cùng sắc nhọn của Clantone chém mạnh vào con sói.Máu tuôn ra ồ ạt,văng tung toé lên người Clantone.

Máu…Tanh tưởi…Đỏ lòm…Nhơ bẩn…Máu…

_Clantone…Con giỏi lắm…Hộc…-Ông gượng dậy,xoa đầu Clantone.

_Cha,cha có sao không? Để con đưa cha về làng,nhé.

_Không cần.Trong răng sói ma có một loại chất độc mạnh gấp mười lần chất độc của bò cạp chúa,không kịp nữa rồi…

_Không!Vẫn còn kịp mà!Cha sẽ không sao đâu!Cha sẽ không sao đâu…-Clantone khuỵ xuống,cậu khóc nức nở.

Trớ trêu làm sao...Con thú đầu tiên ta giết được chính là sói ma....Bây giờ chính nó đã giết ta...

_Đừng khóc,con trai ta…Con hãy nhớ,hãy sống thật mạnh mẽ…Không được khuất phục bất kỳ ai…Hãy tiếp tục công việc của ta…Con phải trở thành sát thủ giỏi nhất…Con phải nhớ…

Đôi mắt ông khẽ nhắm lại....Mãi mãi...

_Cha ơi! Đừng bỏ rơi con! Đừng bỏ rơi con mà!Cha ơi…

1 năm sau...

_Triệu Clantone.-Vị trưởng lão nói.

_Thưa ngài có gì căn dặn?

Từ ngày hôm đó,cậu đã thay đổi…Từ một đứa bé chỉ biết dựa dẫm,cậu đã trở thành một sát thủ tài giỏi.Khuôn mặt cậu luôn được che hết một nửa bằng một tấm vải màu xanh băng giá…

_Phiá đông,có một đàn miêu tinh hoành hành tại suối Rainbow.Cậu hãy tiêu diệt hết chúng.

_Tuân lệnh.

Đối với các người,ta chỉ là một con rối biết giết chóc chứ gì?...

Phập.

Xoẹt.

Đàn miêu tinh giờ chỉ còn là những cái thây nằm rong vũng máu.Clantone bước đến bờ suối,rửa sạch máu trên lưỡi hái và trên tay.

Nước suối không hề bị vẩn đục…Thật trong sạch…Còn ta?...Linh hồn ta bám đầy máu từ cái ngày ấy…

Phập.

Một mũi tên bay đến,cắm vào gốc cây cổ thụ,rung lên bần bật.

Muĩ tên từ đâu thế này?...

_Oái,xin lỗi đằng ấy nhé,tôi chỉ lỡ tay thôi!-Một cô gái có nét đẹp trầm tĩnh,mặc cả một bộ giáp đỏ rực,vẫy tay.

_Không sao.-Clatone lạnh lùng trả lời,sau đó tiếp tục công việc của mình.

_Tôi xin lỗi,thành thật xin lỗi anh đấy.Chẳng qua tôi đang tập luyện nhưng ngắm hụt đấy thôi.Xin lỗi nhé.-Cô ta rối rít xin lỗi.

_Tôi đã nói là không sao.-Clantone trả lời.

_Vậy thì tốt rồi.Tôi là Arista,còn anh?

_Clantone.

_Cái tên đẹp nhỉ.Từ giờ anh là bạn tôi,nhé?

Cô ta không sợ ta ư?...Từ trước đến giờ,không một ai dám đến gần hay nói chuyện với ta…Đừng nói là làm bạn…

_Sao anh không trả lời?Anh không muốn làm bạn tôi à?-Arista có vẻ hơi thất vọng.

_À không…

_Vậy là tôi lại có bạn rồi!Senri,Haru, đến đây,chúng ta có bạn mới này!-Arista vẫy tay về một hướng,hai chàng trai có vẻ khoẻ mạnh bước đến.Một người mặc bộ giáp màu nâu,còn một mặc bộ giáp màu xanh lá.

_Vậy hả,bảnh quá há.Chào anh,tôi là Senri.-Anh chàng mặc bộ giáp nâu giơ tay ra ngỏ ý bắt tay Clantone.

_Vâng.-Clantone đáp lại.

_Tôi là Haru. Rất vui được gặp anh.–Anh chàng mặc bộ giápxanh lá lên tiếng.

_Rất vui được gặp các bạn.

Những người này không hề tỏ ra sợ ta…Họ rất thân thiện…Giống như con người không phải sát thủ của cha...

End memory

(to be continued…)