Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 121




Lúc bản thảo mà tôi viết suốt đêm bị từ chối, tôi đang trên đường về nhà. Nhận được tin nhắn QQ, đột nhiên tôi cảm thấy mình không còn sức để bước tiếp nữa. Tôi càng đi càng chậm, càng lúc càng chậm, cuối cùng không nhịn được nữa, quỳ xuống khóc bên đường.

Khi về đến nhà, tôi  nói với Mr.Bu là mình muốn đi Paris, tới học viện ẩm thực của Bắp Cải Trộn để học làm bánh.

Mr.Bu nói, “Paris không tuyệt mĩ như em tưởng đâu, nó cũng có tội phạm, ngồi tàu điện ngầm cũng có thể gặp trộm cướp, rất nhiều người xấu. Anh đã từng chính mắt nhìn thấy một cô gái Hoa Kiều bị mấy tên đầu gấu bắt đi, anh báo cảnh sát nhưng không còn kịp nữa.”

“Nhưng mà em muốn thử xem, tranh thủ lúc còn trẻ.”

Anh không đắn đo quá nhiều, gật đầu đồng ý. Anh giúp tôi đăng ký thi IELTS, làm thủ tục xin nhập học, nhờ bạn bè bên Pháp giúp tôi tìm nhà trọ, trả tiền thuê nhà. Sau khi đặt xong vé máy bay, giây phút chia xa ngày một tới gần, tôi bỗng cảm thấy vô cùng luyến tiếc. Có lúc nhìn Mr.Bu bận rộn làm đồ ăn trong bếp mà mắt tôi cũng đỏ hoe.

“Ăn mấy món truyền thống nhiều một chút, sang Paris, mấy thứ này đắt lắm, không mua được đâu”.

Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều rơi nước mắt, sau đó lại không muốn rời đi, “Hay thôi em không đi nữa.”

“Nếu như không thử một lần, về sau em nhất định sẽ hối hận. Có những điều nếu như bây giờ không làm, thì cả đời sẽ không bao giờ làm được.”

Đúng thế, giống như liveshow cuối cùng có đầy đủ 12 thành viên năm đó của EXO, tôi cũng tưởng rằng ngày tháng còn dài, không ngờ về sau không còn cơ hội nhìn thấy mười hai người đứng trên cùng một sân khấu nữa rồi.

Đêm trước hôm rời khỏi Bắc Kinh, tôi không tài nào ngủ được, thế là bò dậy ngồi máy tính.

Cuối cùng chỉ gõ được một hàng chữ, “Rất muốn viết chút gì đó cho anh, nước mắt có tính không?”

Ngày hôm sau tôi mang theo đôi mắt sưng đỏ ra sân bay. Mr.Bu nói sẽ không tới tiễn tôi vì sợ tôi khóc ngất ra đấy mất.

Tôi ngồi trên máy bay mà tâm tình hoảng loạn. Có một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh tôi, đội chiếc mũ lưỡi trai kéo rất thấp, mãi tới khi tiếp viên hàng không phân phát dép bông cho mọi người, tôi mới nhìn thấy mặt người ngồi bên cạnh mình.

Tôi không dám tin vào mắt mình nữa.

Mr.Bu cởi mũ, cười với tôi, “Anh nghỉ việc rồi, cùng em đi Paris”.

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, “Vì sao?”

“Bởi vì em ngốc như vậy, đến Paris thể nào cũng bị người ta bắt nạt. Còn nhớ lời thề anh đã tuyên thệ trong hôn lễ của chúng ta không? Từ nay về sau, thế giới này chỉ anh được bắt nạt em.”